Bát Gia Tái Thế

Chương 438: Chương 438: Các người chắc biết là ai rồi




Triệu Phong bừng tỉnh, biết được ý của Lục Tâm, hắn ta vung tay lên, đám thuộc hạ lập tức thu hồi binh khí, tránh thành một đường rồi nói:

“Cậu Bộ, cô Lục, nếu các người khăng khăng muốn đi, vậy thì để các người đi, Thiên Kiếm Phong quả thật không cần mấy người bọn tôi”.

“Được”.

Những người này đột ngột thay đổi, đương nhiên Trần Đức biết trong đó có mờ ám, nhưng anh không thèm để ý nói với Bộ Kinh Phong: “Anh Bộ, anh có thể ở đây giúp tôi chăm sóc Thư Tuyết không?”

Thực lực của Lục Thư Tuyết quá non, lại ở thời kỳ suy yếu, nếu cùng đi lên Thiên Kiến Phong, rất có khả năng sẽ xuất hiện nguy hiểm, Trần Đức không yên tâm dẫn cô ta đi.

“Không thành vấn đề, cậu Trần, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt cô ấy, chờ anh quay về đây!”, Bộ Kinh Phong gật đầu đáp ứng yêu cầu của Trần Đức, xem như báo đáp lòng tốt của anh!

Sau đó, Trần Đức không nói thêm nữa, anh đi thẳng về phía Thiên Kiếm Phong dưới ánh mắt cười trên sự đau khổ của đám người Triệu Phong và Lục Tâm.

“Loại rác rưới này cũng dám tới Thiên Kiếm Phong, mấy người đoán xem, với thực lực của hắn ta thì có thể leo lên bao nhiêu mét?”

“Ha ha, nhiều lắm là trên ngàn mét”.

“Một ngàn mét? Linh Căn sơ kỳ, một ngàn mét? Anh thật sự xem trọng hắn rồi đó, tôi đánh cược năm trăm mét”.

“Tôi đánh cược ba trăm mét!”

Một đám người không hề xem trọng Trần Đức, bọn họ ha ha cười lạnh, hai người Bộ Kinh Phong và Lục Thư Tuyết không nói gì. Thực tế bọn họ cũng muốn biết Trần Đức có thể leo cao bao nhiêu.

Thiên Kiếm Phong cao hai ngàn bảy trăm mét, đến tận bây giờ trình độ Linh Căn kỳ có thể leo cao nhất là một ngàn tám trăm mét, mà kỷ lục này còn là do Thiên chi kiêu nữ Âu Dã Tư Linh của học viện Vô Song tạo nên!

Một vài võ giả Linh Hải kỳ cũng chỉ có thể leo đến khoảng một ngàn ba trăm mét rồi cũng khó tiếp tục leo nữa.

“Ha ha, Lục Tâm, tôi cảm thấy anh đang đánh giá cao hắn đấy”, Triệu Phong nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Đức rời đi, giọng hắn ta quái dị nói: “Chỉ dựa vào bản lĩnh của hắn mà có thể gặp được vị kia sao? Ngay cả ba trăm mét hắn cũng không lên nổi ấy chứ?”

“Chắc có thể gặp được đấy, dù sao thì vị kia cũng chỉ vào sớm hơn hắn một tiếng đồng hồ mà thôi”, Lục Tâm cười lạnh một tiếng: “Chỉ cần gặp được là phải chơi”.

“Lục Tâm, Triệu Phong, các người có ý gì?”, Lục Thư Tuyết ở một bên nghe thấy vậy liền không vừa ý, cô ta nghiêm nghị chất vấn: “Vị kia mà các người nói là ai? Ai leo Thiên Kiếm Phong?”

Lục Thư Tuyết biết rõ Triệu Phong và Lục Tâm để mặc cho Trần Bát Hoang tiến vào Thiên Kiếm Phong, chắc chắn không có lòng tốt gì, nghe thấy hai người nói vậy, cô ta càng lo lắng.

Vị kia rốt cuộc là ai?

“Cô cả, có thể cô vẫn chưa biết, mấy ngày trước chú của cậu Chương là tiền bối Phương Tâm Ngọc đã đến đây luyện tập. Sau khi cậu Chương biết được, một tiếng trước đã tới đây thăm tiền bối Phương”, khóe miệng Lục Tâm nhếch lên nụ cười đầy cân nhắc.

“Cậu Chương nói, trong khoảng thời gian anh ấy và chú mình gặp mặt, người ngoài không thể lên”, Triệu Phong cũng cười đắc ý nói: “Cậu Bộ, cô Lục, mấy người chắc hắn biết cậu Chương mà tôi nói là ai chứ?”

“Chương Hằng?”, Bộ Kinh Phong nhàn nhạt hỏi.

“Không sai, chính là Chương Hằng đứng thứ tư trong bảng xếp hạng thanh niên tài tuấn ở Côn Luân Hư!”, Triệu Phong nói: “Ngoại trừ anh ấy thì không ai gánh nổi chữ ‘cậu Chương’ đâu”.

Nhận được xác nhận của Triệu Phong, sắc mặt của Bộ Kinh Phong và Lục Thư Tuyết đều thay đổi, bọn họ không ngờ Chương Hằng lại ở đây!

Người này tính khí hết sức nóng nảy, dễ giận, hắn ta không cho phép người khác ngỗ ngược với mình, nếu có chút không hài lòng thì sẽ tức điên đến mức giết người.

Quan trọng là thực lực của hắn ta vô cùng mạnh, được người ta tặng cho danh hiệu Chương vô địch.

Vô địch đồng cấp!

Trong cùng một cảnh giới được gọi là vô địch!

Đây cũng là lý do vì sao đám người Triệu Phong không cho Bộ Kinh Phong mặt mũi. Có Chương Hằng ở đây, cuối cùng Bộ Kinh Phong vẫn yếu hơn một bậc.

“Làm sao đây…”, nghe thấy cái tên này, sắc mặt Lục Thư Tuyết thay đổi, ít nhiều có chút lo lắng, nhưng cô ta không còn cách nào.

“Chờ”.

Bộ Kinh Phong khoanh tay, sức mạnh của Chương Hằng không phải thứ hắn ta có thể chống lại. Cho dù bây giờ hắn ta đuổi theo cũng không làm được gì, chuyện duy nhất có thể làm là chỉ có thể chờ đợi.

“Nhưng mấy người cũng đừng quá lo lắng, dựa vào thực lực của tên nhãi kia thì rất khó gặp phải cậu Chương. Một tiếng đồng hồ trôi qua rồi, ít nhất cậu Chương cũng leo được đến tám trăm mét, còn hắn ta chưa chắc có thể leo cao như vậy”.

Lục Tâm châm chọc nói: “Chẳng lẽ cô Lục vẫn còn muốn dựa vào hắn ta để xoay chuyển địa vị ở nhà họ Lục sao? Ha ha”.

Khóe miệng Lục Thư Tuyết nâng lên vẻ tự giễu, với thân phận trước kia của cô ta, loại người như Lục Tâm có thể nói chuyện với cô ta chính là phúc phận tám đời tu được, bây giờ hắn ta lại dám châm chọc mình, thật sự hợp với câu hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Trần Đức, xung quanh Thiên Kiếm Phong không có cỏ dại, được người ta đặc biệt xử lý cực kỳ sạch sẽ gọn gàng.

Trần Đức đi đến phía dưới Thiên Kiếm Phong, quả nhiên anh cảm nhận được một làn gió mạnh kỳ dị, nơi này ở dưới đáy, gió cũng không lớn, rất yếu, nhưng cho dù yếu thì một người bình thường đứng ở đây nhiều nhất cũng chỉ có thể kiên trì được trong ba phút.

Theo như quan sát trong khoảng cách gần, Thiên Kiếm Phong thật sự giống như thanh kiếm cắm trên mặt đất, quả thật quá dốc và trơn, đỉnh núi như vậy e rằng chỉ có võ giả mới dám leo.

“Các anh em, nếu như mọi người ở trên trời có linh thì nhìn cho rõ. Tôi tới báo thù cho mấy người đây!”, Trần Đức lẩm bẩm nói nhỏ, sau đó anh bước lên mũi kiếm, chuẩn bị bắt đầu leo.

“Ha ha, ngay cả đường đi cũng không thèm quan sát, muốn chết sao?”, Triệu Phong châm chọc, thân là người bảo vệ Thiên Kiếm Phong, những năm nay hắn ta gặp qua nhiều người táng thân ở nơi này.

Thiên Kiếm Phong không giống với những ngọn núi khác, không chỉ có gió mạnh kỳ quái, còn có lực hấp dẫn cực kỳ dày và nặng, rơi xuống từ độ cao một trăm mét có thể so với độ cao một ngọn núi bình thường một ngàn mét!

Một khi rơi xuống, gần như không thể sống sót!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.