Bát Gia Tái Thế

Chương 324: Chương 324: Cậu còn dám nhận cái nể mặt của tôi nữa không?




Ánh mắt và vẻ mặt Vân Lâu từ khó chịu, tức giận đến kinh ngạc, bùng nổ, chợt hiểu rồi sợ hãi, kích động. Cả quá trình chỉ mất chưa đến 1 phút!

Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao lại cảm thấy Trần Bát Hoang quen mắt!

Vì anh chính là người giết Tạ Phương Kiệt, dùng sức một người tiêu diệt nhà họ Tạ!

Chuyện này cũng chẳng đáng là gì với nhà họ Vân, nhưng cũng coi như là tát cho nhà họ mấy cái. Nhà họ Vân đã hết sức tức giận trước cái chết của Tạ Phương Kiệt.

Hầu như cả gia tộc đều biết chuyện này.

Có điều, gần đây nhà họ Vân khá bận nên không có tìm Trần Bát Hoang tính sổ.

Ai ngờ, anh lại đến Ninh An!

Vốn, Vân Lâu rất là kiêu ngạo và hết sức tự tin, khi Trần Bát Hoang nói ra lý do thứ nhất và thứ hai thì hắn đã tức đến điên người, suýt nữa thì ra tay.

Thế nhưng, cái lý do thứ ba vừa được anh nói ra, hắn lập tức sợ hãi!

Cơn giận, sự kiêu ngạo cùng lòng tự tin của hắn như một quả bóng xì hơi, lập tức biến mất sạch sành sanh, thay vào đó là kinh ngạc và sợ hãi!

Bởi vì, hắn hoàn toàn không phải đối thủ của Trần Đức!

Thấy Vân Lâu không nói tiếng nào, còn lộ ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi, Trần Đức cười hỏi: "Sao? Cậu Vân, Trần Bát Hoang tôi muốn nể mặt cậu, nhưng cậu dám nhận không?"

"...", im lặng, im lặng như chết. Vân Lâu không biết nên trả lời thế nào.

Hắn đúng là không dám nhận sự nể mặt của Trần Bát Hoang.

Không nói khoác chứ, thực lực của anh có thể một tát đập chết hắn!

Thế nên, sao hắn dám nhận cái sự nể mặt ấy chứ!

"Anh Vân...", Tô An Khê thấy Vân Lâu ngây người, nhắc nhở: "Đây chính là cơ hội tốt để làm quen với Kỳ Hồng đó".

Khóe miệng Vân Lâu giật giật.

Cơ hội tốt?

Bà mẹ cô chứ tốt chỗ nào?

Phụ nữ quan trọng hay mạng sống quan trọng?

Hắn đã coi video Tạ Phương kiệt chết, Trần Bát Hoang kia hoàn toàn là một tên điên không sợ trời không sợ đất! Trong tình huống một thân một mình như này, hắn thật sự không dám chọc Trần Đức!

"A... ha ha...", Vân Lâu gượng cười: "Trần Bát Hoang, anh đã là khách quý của Kỳ Hồng thì nên ngồi cùng cô ấy mới đúng. Cái nể mặt ấy, tôi để dành cho lần sau vậy".

"Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, hai người chơi đi, tôi và An Khê đi trước đây".

Vân Lâu cẩn thận, xấu hổ rụt tay về, nói một tiếng rồi ủ rũ dẫn Tô An Khê rời đi.

"Anh Vân, sao lại thế? Chẳng phải là anh thích Kỳ Hồng ư? Sao lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Tên Trần Bát Hoang có gì đáng sợ chứ?", Tô An Khê khó hiểu, tò mò hỏi, trong lòng lại hết sức khinh bỉ Vân Lâu.

Cô ta có thể nhận ra Vân Lâu đang sợ!

Chắc chắn là sợ!

Không thì với tính cách của hắn, sẽ chẳng rời đi như vậy.

"Cô thì biết cái gì!", tâm trạng Vân Lâu đang rất khó chịu, nên sắc mặt cũng chẳng khá hơn là bao. Tô An Khê vừa hỏi, như giẫm phải bom, lâp tức nổ: "Gì mà đáng sợ? Tôi đây chỉ là không chấp anh ta mà thôi! Một thằng nhóc trong thế tục thôi, giải quyết anh ta còn cần tôi tự mình ra tay à?"

"Được rồi...", Tô An Khê mong mỏi nói: "Được rồi, anh Vân, chúng ta xem biểu diễn tiếp đi. Âu Dã Thanh Vũ cũng là một cô gái rất đẹp đó!"

"... Xem cái con mẹ cô chứ xem, muốn coi thì mình cô coi đi!", Vân Lâu mặc kệ Tô An Khê, trực tiếp bỏ đi. Chuyện đêm nay không thể cứ thế mà cho qua được, hắn phải lập tức trở về báo cáo chuyện Trần Bát Hoang đã đến thành phố Ninh An lên.

"Trần Bát Hoang, anh đừng có mà đắc ý, cứ chờ đó cho tôi, mẹ kiếp!"

Thấy Vân Lâu tức tối, Tô An Khê đứng tại chỗ, ban đầu cô ả còn ra vẻ buồn bã, nuối tiếc, nhưng khi hắn đi rồi, khóe miệng lập tức nhếch lên nở nụ cười đắc ý.

Đàn ông ấy mà, suy cho cùng cũng bị cô ả chơi đùa trong tay thôi.

"Trần Bát Hoang, tôi có thể chơi đùa bất cứ đàn ông nào trên đời, nhưng lại không chơi được anh. Anh chờ xem, anh sẽ phải trả một cái giá đắt cho những gì mình đã làm với tôi!"

"Không chỉ là anh, mà còn có hai con đĩ Tống Ngữ Yên và Lâm Dao, đừng hòng tôi bỏ qua!"

Tô An Khê siết chặt bàn tay trắng như phấn, cô ả rất mong đợi Trần Bát Hoang đụng độ nhà họ Vân, cũng vô cùng muốn nhìn thấy thi thể của anh ta! Cặp bưởi căng tròn phập phồng lên xuống theo từng tiếng hít thở dồn dập của cô ả.

Cô ả cũng không có đuổi theo Vân Lâu, mà là đánh giá khách khứa trong bữa tiệc. Sau khi thấy một đám người có thân phận cao quý bèn nở nụ cười quyến rũ bước tới, chủ động giới thiệu rồi làm ra các động tác mập mờ, chẳng mấy chốc đã hòa mình vào trong đó.

Tuy Kỳ Hồng là võ giả và sinh sống ở thành phố Ninh An, nhưng rất ít để ý đến những chuyện trong đó, nên cô ta cũng không biết chuyện của hai nhà Tạ, Hàn.

Thấy Vân Lâu ủ rũ cụp đuôi rời đi, cô ta kinh ngạc nói: "Anh Trần, anh lợi hại ghê! Dù là anh trai tôi cũng chưa chắc có thể khiến Vân Lâu rời đi như vậy đâu".

"Bình thường thôi".

Trần Đức khẽ cười, cũng không nói gì thêm.

Lại đợi thêm mấy phút nữa, người trên sân thể dục càng ngày càng nhiều, mấy chục ngàn chỗ ngồi mà chẳng còn dư cái nào, hết sức sôi động. Vừa đến 9 giờ, bóng đèn trong sân lập tức tắt hết, cả không gian chợt chìm trong bóng tối, chỉ còn lại que phát sáng, bảng hiệu, biểu ngữ nhấp nháy.

Gần như cùng lúc đó, màn hình lớn trên đài cũng hiện lên 10 giây đếm ngược.

Giờ phút này, tiếng hoan hô, hò hét cùa các fan lập tức bùng nổ, mấy chục ngàn người không nhịn được bắt đầu đếm ngược theo màn hình.

10, 9, 8, 7, 6...

Khi đếm tới 0, ánh đèn trên đài lập tức hội tụ lại một chỗ, một bóng người xinh đẹp không biết đã xuất hiện ở đấy từ bao giờ.

Dưới ánh đèn, cô gái mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, xõa tóc, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra một chút cao quý, thanh nhã kết hợp với làn khói mờ ảo khiến cô ta trông như tiên nữ giáng trần.

Cô ta vừa xuất hiện, hàng chục ngàn người lập tức hò hét, la ó chói tai hết đợt này đến đợt khác như sóng biển, sóng sau đè sóng trước, hết sức điên cuồng, đinh tai nhức óc!

Thậm chí, có người còn hét đến không thở nổi ngất xỉu, bị những người khác đỡ ra ngoài lên xe cứu thương.

Mà Âu Dã Thanh Vũ vẫn đứng im trên đài.

Khoảng 3 phút sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.