Bát Gia Tái Thế

Chương 155: Chương 155: Chẳng trách có thể bán được giá tốt




Có được truyền thừa thực sự của Âm Dương Kinh, hiện tại Trần Đức đã mạnh hơn nửa tháng trước rất nhiều. Nói một cách đơn giản, những gì anh biết cách đây nửa tháng chưa bằng một phần triệu so với bây giờ.

Những gì Sửu gia truyền thụ chỉ là một ít kiến thức sơ sài trong Âm Dương Kinh, còn anh đã thông qua hơn một ngàn cuốn sách đó thực sự có được một loại truyền thừa cổ xưa!

“Có lẽ đây là định mệnh”.

Trần Đức bấm ngón tay, một luồng khí trắng theo bia mộ tiến vào bên trong: “Tặng ông một chút linh lực, bảo vệ bia mộ của ông trường tồn mãi mãi”.

Đây là tất cả những gì Trần Đức có thể làm. Trời sắp tối, anh đã hứa với Liễu Như Nguyệt sẽ giúp cô ấy giải quyết việc gia đình nên đi đến cổng trường đợi cô ấy.

Rất nhanh, Liễu Như Nguyệt xuất hiện trước mặt Trần Đức, cô ấy lái một chiếc xe QQ, ăn mặc nghiêm chỉnh rất ra dáng một giáo viên: “Anh Trần, nhanh lên xe đi”.

Trần Đức thấy Liễu Như Nguyệt có vẻ rất lo lắng, sắc mặt không tốt lắm, anh bước lên xe hỏi: “Cô Liễu, có chuyện gì xảy ra rồi sao?”

“Vâng, mẹ tôi hôn mê, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt ngày càng xấu, huyết áp cũng tăng cao. Tôi phải nhanh chóng quay lại đưa bà ấy đến bệnh viện ngay”, Liễu Như Nguyệt lo lắng nói.

“Cô đừng lo, có tôi ở đây, mẹ cô sẽ không sao đâu”, Trần Đức trấn an đối phương.

Liễu Như Nguyệt im lặng không nói.

Trong lòng cô áy không muốn Trần Đức dính vào mớ hỗn độn này.

Những kẻ cho vay nặng lãi và cho vay trực tuyến không phải là đám người dễ đối phó. Trần Đức chẳng qua chỉ là phụ huynh của một đứa trẻ, anh bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, sao có thể đấu với đám người đó.

Cô cùng, trong lòng thầm quyết định nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định phải bảo Trần Đức đi nam của thành phố Tần, là một tiểu khu bình thường, khoảng cách đến trường chỉ mất nửa giờ lái xe, rất nhanh cô ấy đã có mặt tại nhà của mình.

Trên đường đi, Trần Đức biết được rằng, bố của Liễu Như Nguyệt là Liễu Thế Hải còn mẹ cô là La Ngọc Xuân. Ban đầu, gia đình cô ấy thành lập một công ty Internet nhỏ, lợi nhuận mỗi năm thu về hàng triệu là Liễu Thế Hải đột nhiên nghiện cờ bạc, trong vòng ba tháng đã tiêu hết sạch tài sản của gia đình, còn vay nợ trên mạng năm trăm ngàn và các khoản vay nặng lãi khác, giờ lãi ngày càng chồng chất, khoản nợ ngày một tăng lên, gia đình cô ấy không tài nào gánh nổi.

Vừa bước vào cửa, Trần Đức liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trong phòng cạnh người đàn ông là một phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc lòe loẹt.

“Bố!”

Người đàn ông đó không ai khác chính là Liễu Thế Hải, khi Liễu Như Nguyệt nhìn thấy ông ta và người phụ nữ bên cạnh, cô ấy kinh ngạc hỏi: “Người phụ nữ này là ai?”

“À, Như Nguyệt, về rồi sao”, Liễu Thế Hải thản nhiên hút một điếu thuốc, liếc nhìn Liễu Như Nguyệt và về là ai thì con quan tâm đến người phụ nữ bố đưa về làm gì?”

“Đây là phụ huynh của một học sinh trong trường con, đến đây để giúp con giải quyết những chuyện khó khăn trước mắt”, Liễu Như Nguyệt hỏi lại: “Cô ta là ai?”

“Giải quyết chuyện khó khăn? Chỉ với một thằng nhóc như này?”

Liễu Thế Hải cười khẩy, sau đó kéo người phụ nữ đứng dậy: “Bố vừa gọi bác sĩ đến khám thử cho mẹ con rồi, bác sĩ nói mẹ con huyết áp cao, sống không được bao lâu nữa, đây là bạn gái mới của bố, tên là Thân Tú Thanh, mẹ tương lai của con, có thể con nhất thời không chấp nhận được, tạm thời có thể gọi dì“.

“Như Nguyệt à, dì nghe bố con có nhắc đến con, quả nhiên là xinh đẹp mỹ miều”, Thân Tú Thanh nhìn Liễu Như Nguyệt từ trên xuống dưới, giống như đang tán thưởng một món hàng: “Chẳng trách có thể bán được giá tốt”.

Nói đến đó, cô ta còn đưa tay chạm vào cánh tay Liễu Như Nguyệt.

“Cô tránh ra!”

Sắc mặt Liễu Như Nguyệt cực kỳ khó chịu, cô ấy đẩy Thân Tú Thanh ra, tâm trạng kích động nói: “Liễu Thế Hải, ông đúng là đồ khốn nạn, mẹ tôi còn chưa chết mà ông đã tìm một ả đàn bà khác rồi, gian phu dâm phụ các người chắc chắn là đã ở bên nhau từ lâu rồi đúng không!”.

||||| Truyện đề cử: Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh |||||

“Liễu Như Nguyệt, mày ăn nói kiểu gì đấy”, khuôn mặt Liễu Thế Hải đanh lại, dữ tợn nói: “Tên của tao mà mày cũng dám gọi? Tao và cô ấy đã sớm ở bên nhau thì sao? Đến lượt một đứa ranh con như mày lên tiếng à?”

“Thế Hải, đừng nóng giận, chúng ta là gian phu dâm phụ cũng không thành vấn đề, sau này không phải nó cũng là một thân bị ngàn người cưỡi sao?”, Thân Tú Thanh nhìn Liễu Như Nguyệt: “Chẳng trách anh Thâm nói chỉ cần anh giao nó ra, không những không cần trả tiền mà còn cho anh thêm ba trăm ngàn, vóc dáng tuyệt vời như vậy, sau này nhất định sẽ là cái tên đứng đầu của câu lạc bộ“.

“Liễu Thế Hải, Thân Tú Thanh, hai người nhất định sẽ chết thảm, nhất định sẽ chết thảm!”, lần đầu tiên trong đời Liễu Như Nguyệt trải qua loại chuyện như vậy.

Mẹ thì đổ bệnh, cô ấy thì bị bán.

Bố cô ấy không những không cảm thấy có lỗi mà còn đưa một người phụ nữ lạ về nhà! Suy nghĩ của cô ấy vô cùng hỗn loạn, trong lúc rối bời, cô ấy cầm lấy một con dao gọt hoa quả trên bàn cà phê, đâm về phía Thân Tú Thanh.

“Đồ khốn nạn!”

Dù gì Liễu Như Nguyệt cũng là phụ nữ, cô ấy còn chưa đến trước mặt Thân Tú Thanh thì Liễu Thế Hải đã túm lấy con dao gọt hoa quả và ném nó sang một bên, chửi rủa:

“Ông đây nuôi mày lớn đến ngần này, mày báo hiếu ông đây như vậy hả?”

“Nếu không dạy cho mày một bài học thì tao không phải họ Liễu!”

Liễu Thế Hải vô cùng tức giận, vung tay ra tát vào mặt Liễu Như Nguyệt.

Đánh đi.

Dù sao cũng bị bố ruột bán đi rồi, đánh có là gì?

Tốt nhất là có thể một tát đánh chết cô ấy, để cô ấy được giải thoát hoàn toàn.

Liễu Như Nguyệt cắn chặt răng, hai hàng lệ chảy dài, cô ấy không né tránh, kiên cường chờ đợi cái tát kia giáng xuống.

Khuôn mặt của Thân Tú Thanh lóe lên một vẻ đắc ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.