Mấy tên chuyên gia liếc nhìn nhau, cuối cùng, Lâm Đồng Vĩ ra hiệu, bọn họ mới giúp anh băng bó, sau đó đồng loạt rời đi.
“Bát Hoang, vết thương của anh… phải làm sao bây giờ?”, Lâm Dao gần như sắp khóc, những vết thương này đều là vì cô, nếu cô không đưa Trần Đức đến nhà họ Lâm thì anh đã không bị thương nặng như vậy.
“Không sao đâu, vết thương nhỏ mà thôi, chẳng là gì với anh cả”, Trần Đức mỉm cười dịu dàng: “Em chớ lo lắng, anh là thần y, anh sẽ hồi phục nhanh thôi!”
Lâm Dao vẫn cảm thấy rất lo lắng, Trần Đức khuyên mãi, cô mới bình tĩnh trở lại.
“Cậu Trần…”, Lâm Đồng Vĩ rót một ly trà cho Trần Đức: “Chuyện ngày hôm nay vốn là nhà họ Lâm tôi có lỗi với cậu!”
“Lần sau không thể như vậy nữa, nếu tôi biết Dao Dao phải chịu uất ức, mặc kệ chú có phải bố cô ấy hay không, tôi cũng sẽ khiến chú phải trả giá đắt”, Trần Đức nói mà không chút kiêng nể.
Người như Lâm Đồng Vĩ cần phải cảnh tỉnh một phen.
Nếu không, sau này hễ gặp rắc rối, ông ta sẽ vì lợi ích bản thân và gia tộc của mình mà vứt bỏ Lâm Dao.
“Đúng, đúng, cậu Trần nói đúng!”, Lâm Đồng Vĩ cam đoan: “Tôi dùng tính mạng của mình để đảm bảo, chuyện như vầy sẽ không phát sinh thêm một lần nào nữa!”
“Hi vọng là thế”, nghe ông ta nói vậy, sắc mặt Trần Đức mới dịu lại đôi chút: “Chú Lâm, tôi cũng rất xin lỗi, hôm nay đã khiến mọi người sợ hãi”.
“Không sao, không sao, thực lực tu võ của cậu Trần quả thực khiến tôi được mở rộng tầm mắt, dù là ở gia tộc lánh đời cũng xem như rất có bản lĩnh”.
Lâm Đồng Vĩ cảm khái, ông ta nói không sai, tuy Trần Bát Hoang là người trong thế tục, nhưng với thực lực như vậy, trên thực tế, dùng mấy chữ “rất có bản lĩnh” đã là cách nói cực kỳ khiêm tốn.
Với bản lĩnh của anh, dù là trong gia tộc lánh đời cũng có thể xưng là thiên tài.
Trần Bát Hoang sát phạt, quyết đoán, và đủ tàn nhẫn, tất cả những điều này đã khắc sâu trong tâm trí Lâm Đồng Vĩ, e là trong một khoảng thời gian dài, ông ta khó mà quên được.
“Ầm!” . truyện ngôn tình
Lúc này một tiếng nổ vang lên, cuối cùng thì khu vực bên ngoài biệt thự cũng sụp đổ, khói bụi mù mịt, tiếng vang như sấm rền.
…
Thành phố Vân Bắc, nhà họ Thành.
Hôm nay, nhà họ Thành vô cùng náo nhiệt.
Rất nhiều nhân vật quan trọng của nhà họ Thành đều đã trở về, thế hệ trẻ thì có đại biểu là Thành Kỳ Võ, còn thế hệ lớn tuổi thì có thể kể đến gia chủ nhà họ Thành – Thành Cực An. Tất cả tụ tập trước cửa chính nhà họ Thành, dường như đang đợi ai đó.
“Kỳ Võ, phía Ninh An đã gửi tin đến chưa?”, Thành Cực An lên tiếng hỏi Thành Kỳ Võ đang đứng bên cạnh.
“Một ngày trước đã nhận được tin, nhà họ Kỳ thất bại”, Thành Kỳ Võ không để lộ cảm xúc, bình tĩnh nói: “Thực lực của tên nhóc kia không tệ, ngay cả lão tổ nhà họ Kỳ - Kỳ Huyết Ma cũng chết trong tay hắn”.
“Không phải Kỳ Huyết Ma đã chết rồi ư?”, Thành Cực An nói.
“Giả chết mà thôi, tuy nhiên, lần này thì chết thật rồi. Không ngờ lão già kia lại vô dụng đến thế, nếu không phải người kia muốn tới, con đã đích thân đi lấy đầu tên Trần Bát Hoang đó…”, vẻ mặt Thành Kỳ Võ âm u. Chắc chắn phải báo thù cho Thành Kỳ Văn, hơn nữa còn phải giải quyết trước khi ông cụ biết chuyện.
Nếu không, không biết ông ấy sẽ tức giận như thế nào.
“Đừng nóng, đợi sau khi chiêu đãi vị khách quý kia, chúng ta lại đi cũng không muộn”, Thành Cực An thản nhiên nói: “Chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, cứ để hắn nhảy nhót thêm vài ngày đi”.
“Đến rồi!”
Đột nhiên, mắt Thành Cực An sáng lên, nhìn về phía trước.
Cách đó không xa, trên con đường rộng lớn, một chiếc Bentley đang từ từ chạy đến, hệt như một chiếc thuyền đang lướt đi trên biển, vững chãi và khí phách.
Biển số của Bentley còn khoa trương hơn.
Không hề có chữ, cũng không có địa điểm, biển số được sơn một màu đen tuyền, bên trên có tám số màu vàng lóng lánh.
Loại biển số này chỉ có một nơi mới có…
Côn Luân Hư!
Chiếc xe này vừa xuất hiện, người nhà họ Thành vốn đang bàn tán vô cùng sôi nổi bỗng chốc yên tĩnh trở lại, cứ như là reng chuông vào tiết học.
Còn Thành Cực An thì hệt như một cậu học trò đang chờ đợi để được phát biểu. Lúc này, ông ta vô cùng khẩn trương, sau khi hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, mới bước nhanh lên trước, cung kính chờ Bentley dừng lại.
Kế đó, ông ta đích thân bước đến, chuẩn bị mở cửa cho người bên trong Bentley.
“Lui ra!”
Thế nhưng khi ông ta vừa tiến đến gần, một gã mặc âu phục đen đã bước đến chắn trước mặt, dùng sức đẩy ông ta ra.
Thành Kỳ An nghệt mặt ra, vốn định nổi giận, nhưng nghĩ đến lai lịch của người trong xe, ông ta cố nén lại, cung kính lui sang một bên.
Từ trên xuống dưới nhà họ Thành, có khoảng 40, 50 thành viên cốt cán có mặt tại đây đều im phăng phắc, ngay cả Thành Kỳ Võ vốn quen thói hung hăng ngang ngược cũng ngoan ngoãn cúi đầu, không dám lên tiếng.
Thành Cực An, Thành Kỳ Võ, ba vị trưởng lão nhà họ Thành, hai tên quản sự, tổng cộng tám nhân vật quan trọng nhà họ Thành đều không dám thở mạnh, ngoan ngoãn đứng một bên chờ.
Vài giây trôi qua, lúc này, gã mặc âu phục đen mới cung kính mở cửa sau xe ra, trước ánh mắt chờ đợi của mọi người, chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên bước xuống.
Ông ta mặc một bộ đồ đơn giản, để râu quai nón, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn một lượt tất cả những người của nhà họ Thành, cuối cùng hướng về phía Thành Cực An: “Ông chính là gia chủ Thành Cực An?”
“Vâng, tôi là Thành Cực An, chào mừng tiền bối Lục Phong!”, Thành Cực An năm nay đã gần 60 tuổi, vậy mà phải gọi một người trung niên chỉ khoảng 40 là tiền bối, nếu người ngoài nghe được, chắc hắn sẽ cảm thấy rất kinh ngạc và buồn cười.
Tuy nhiên, không một ai trong nhà họ Thành dám cười, trái lại, họ còn cảm thấy xưng hô như vậy là rất bình thường.
Dù sao thì Côn Luân Hư vốn là nơi mà vô số võ giả muốn đến.
Đối với Côn Luân Hư, ba mươi sáu tộc Địa Sát vốn chẳng là cái thá gì cả, phải nói là cặn bã trong cặn bã.
Mấy trăm năm qua, người của ba mươi sáu tộc luôn xem việc có thể gửi gắm thế hệ sau vào Côn Luân Hư là một việc cực kỳ vinh quang.
Mà Lục Phong… đến từ Côn Luân Hư.
Thử hỏi sao nhà họ Thành không coi trọng cho được?
“Lục tiền bối, xin mời vào!”, Thành Cực An khom người, dẫn Lục Phong đi vào nhà họ Thành.
Còn chiếc Bently kia thì do người của Lục Phong lái đi.
Đại sảnh nhà họ Thành.
Lục Phong thản nhiên ngồi ở vị trí chủ vị, vừa uống trà vừa nói: “Lần này tôi đến là có hai việc. Chuyện thứ nhất, Học viện Vô Song tại Côn Luân sắp tổ chức chiêu sinh mở rộng mỗi mười năm một lần, dự kiến sẽ bắt đầu sau nửa tháng nữa. Đợt này vẫn sẽ hợp tác với Đại học thương mại Vân Bắc. Ba thành phố Vân Bắc, Ninh An và Nguyệt Lạc sẽ do tôi phụ trách, tương tự như trước, tổng cộng có 10 vị trí”.