"Nhanh, đưa chủ tịch Trương vào phòng".
Trương Thiên Dương đột nhiên ngất xỉu, cả nhà họ Trương trở nên hỗn loạn, không lâu sau có ba người phụ nữ vội vàng đi đến.
Bọn họ đều là vợ của Trương Thiên Dương, người lớn nhất hơn bốn mươi tuổi, người nhỏ nhất thì mới hơn ba mươi.
Người lớn tuổi nhất là vợ cả của Trương Thiên Dương, cũng chính là mẹ của Trương Hân Nhiên, con gái của ông ta.
Người trẻ nhất là mẹ của Trương Tử Đằng, còn người ở giữa là mẹ của Trương Tử Ngọc, đứa con trai khác của Trương Thiên Dương.
Ba người vừa biết tin đã vội vã chạy đến, vô cùng lo lắng.
"Có chuyện gì vậy?"
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, ban ngày vẫn ổn mà”.
Hai người vợ trẻ tuổi lần lượt hỏi chuyện gì đã xảy ra, còn người vợ lớn tuổi nhất lại nói:
"Ông Hồng, xin ông nhất định hãy giúp Thiên Dương tỉnh lại”.
"Bà Nhan, bà yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức".
Ông Hồng, Hồng Trung Hà, là một vị bác sĩ Đông y nổi tiếng.
Trong những năm qua, ông ta đã quan sát theo dõi bệnh tình của Trương Thiên Dương rất nhiều lần, nhưng vẫn không tài nào chẩn đoán chính xác được.
Ông ta cũng từng cố gắng chữa trị nhưng không có kết quả khả quan lắm.
Bây giờ Trương Thiên Dương đột nhiên ngất đi, Hồng Trung Hà thực sự không còn tự tin nữa:
"Bà Nhan, bà Trịnh, bà Đại, anh Quan, mọi người ra ngoài trước nhé".
“Vâng”, Nhan Như Sơ gật đầu, ánh mắt lo lắng nhìn Trương Thiên Dương một lát, sau đó đi ra ngoài trước.
Hai người phụ nữ còn lại và Quan Hổ cũng đi theo sau.
Khoảng nửa giờ trôi qua.
Cuối cùng.
Hồng Trung Hà cũng bước ra, sắc mặt hơi khó coi.
Ba người phụ nữ vây quanh:
"Bác sĩ Hồng, thế nào rồi? Khi nào thì có thể tỉnh lại?"
"Ông Hồng, chồng tôi có thể tỉnh lại được không?"
"Ông Hồng, Thiên Dương thế nào rồi?"
Biểu hiện của ba người hoàn toàn khác nhau. Nhan Như Sơ lo lắng cho sự an nguy của Trương Thiên Dương, hai người còn lại thì hỏi bác sĩ liệu người bên trong có thể tỉnh lại hay không, khi nào mới tỉnh.
Quan Hổ đứng bên cạnh, đều nhìn thấy rõ những điều này.
Ông ta không hỏi gì cả, bước tới trước, đợi ông Hồng nói.
"Haiz...", Hồng Trung Hà thở dài: "Tình hình không được lạc quan lắm, có lẽ…có lẽ…"
Do dự một chút, Hồng Trung Hà nói: "Có lẽ, chủ tịch Trương không còn nhiều thời gian nữa".
"Cái gì?"
Nhan Như Sơ trợn tròn mắt, bà ta cảm thấy đầu óc choáng váng kêu ong ong, ngay sau đó, cảnh vật trước mắt quay cuồng, ngất xỉu tại chỗ.
"Chị Nhan!"
"Chị ơi!"
Hai người phụ nữ còn lại sửng sốt, chạy đến vây quanh, Hồng Trung Hà vội vàng ấn huyệt cho Nhan Như Sơ.
Một lúc lâu sau, Nhan Như Sơ mới từ từ tỉnh dậy, khóe mắt lặng lẽ rơi lệ, ngồi trên ghế sô pha bên cạnh không nói lời nào.
Hai người phụ nữ còn lại tranh thủ gọi điện thoại cho con trai của mình, bảo bọn chúng nhanh chóng đến đây.
"Tử Đằng, bệnh của bố con nặng thêm rồi, nhanh về đi!"
"Tử Ngọc, con đang ở đâu?"
"..."
Quan Hổ gọi Hồng Trung Hà sang một bên: "Ông Hồng, nói thật, anh Dương còn bao nhiêu thời gian nữa?"
Hồng Trung Hà không nói lời nào, quay lưng lại với mấy người phụ nữ, lén giơ ba ngón tay lên.
“Ba tháng?”, Quan Hổ hỏi.
Hồng Trung Hà lắc đầu, nói nhỏ: "Ba ngày, nhiều nhất là ba ngày".
Ông ta biết rất rõ cái chết của Trương Thiên Dương sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Trương như thế nào, nên giọng nói của ông ta nhỏ đến mức chỉ có Quan Hổ mới có thể nghe rõ.
Quan Hổ đau lòng, hai mắt đỏ bừng như sắp khóc, trong con ngươi hiện lên một màn sương mỏng.
Có điều, lớp sương này đã bị ông ta đè nén xuống:
"Được rồi, chuyện này tạm thời giữ bí mật, chưa đến giây phút cuối cùng, xin ông Hồng đừng công khai".
"Tôi biết".
Không cần Quan Hổ nhắc nhở, bản thân Hồng Trung Hà cũng sẽ không dễ dàng tiết lộ chuyện này.
Dù sao thì địa vị của Trương Thiên Dương cũng quá cao, một khi ông ta chết, không chỉ ảnh hưởng đến nhà họ Trương, mà còn ảnh hưởng đến toàn bộ tập đoàn!
Một khi tin tức về cái chết của ông ta được truyền ra, giá cổ phiếu của tập đoàn họ Trương sẽ giảm mạnh.
Trong tay Hồng Trung Hà vẫn còn rất nhiều cổ phiếu của công ty bất động sản này, ông ta phải tranh thủ thời gian trong hai ba ngày này bán tháo hết mới được.
"Xem ra, chỉ có thể tìm cậu ấy thôi..."
Trong đầu Quan Hổ hiện lên hình dáng của nam thanh niên trên video.
Bất luận thế nào cũng phải tìm được cậu ấy, cứu sống Trương Thiên Dương.
Tình cảm của Quan Hổ đối với Trương Thiên Dương, trong số những người phụ nữ này, e là chỉ có Nhan Như Sơ có thể so sánh được.
Trong toàn bộ gia tộc nhà họ Trương và tập đoàn Trương Thị, e rằng người mong Trương Thiên Dương không xảy ra chuyện nhất chính là ông ta!
Bằng mọi giá, ông ta phải tìm được người đàn ông tên Trần Bát Hoang kia, nhờ người ấy giúp đỡ!
Sáng sớm.
Ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ, rọi vào trên mặt Trần Đức, dưới ánh mặt trời, ngũ quan tuấn tú của anh trông khá thoải mái.
Lúc này, anh đang ngồi xếp bằng trên sô pha, hai mắt nhắm nghiền, Âm Dương Kinh đang vận hành trong cơ thể, khống chế khí tức bên trong, chạy dọc toàn thân.
Tống Ngữ Yên bước xuống lầu, cô ấy mặc một bộ váy trắng, vô cùng thuần khiết, tựa như thiên sứ giáng trần.
Nhìn thấy Trần Đức ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, cô ấy lên tiếng hỏi: “Trần Bát Hoang, anh làm gì mà trông bí hiểm thế!”
"Tu tiên".
Trần Đức không mở mắt, rõ ràng anh sớm đã biết Tống Ngữ Yên đang đi xuống lầu.
Anh không biết phải giải thích Âm Dương Kinh thế nào, cho nên chỉ đành tùy ý nói nhảm.
“Tu tiên, sao anh không tu ma luôn đi?”, Tống Ngữ Yên cảm thấy cạn lời, tên này bệnh thật.
Cô ấy cũng lười để ý tới Trần Đức, pha một ly sữa rồi lên lầu.
Không lâu sau, Lâm Dao lại xuống lầu.
Thấy Trần Đức ngồi xếp bằng trông rất quái lạ, cô lặng lẽ đi đến trước mặt anh, đung đưa hai tay trước mắt, sau đó làm mặt quỷ với anh.
“Nếu như đến rồi, tại sao không vào?”, Trần Đức đột nhiên lên tiếng khiến Lâm Dao giật cả mình.
Nói xong câu nói đó, Trần Đức mở mắt ra.
Lâm Dao mặc một chiếc áo croptop bó sát màu đen, đang khom người đứng trước mặt Trần Đức.
Khi mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh xuân trắng nõn trên ngực Lâm Dao, anh bất giác trợn tròn mắt.
Mẹ nó.
Như này cũng to quá đi mất.
Ít nhất cũng là cup G!
Anh biết của Lâm Dao rất to, nhưng không ngờ lại to đến vậy, anh phát hiện trước đây bản thân đã đánh giá thấp Lâm Dao rồi.