Bát Gia Tái Thế

Chương 249: Chương 249: Chờ đợi (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({}); Động thái của Trần Đức có thể được xem là đang thực sự chờ đ




Động thái của Trần Đức có thể được xem là đang thực sự chờ đợi!

Ngồi đợi Tạ Phương Kiệt đến!

Thấy trùm thế lực ngầm ở khu nam Thành phố Tần, Ân Thập Nương trong lời đồn đang đứng bên cạnh quạt cho Trần Đức như một hầu gái, nhiều người vừa bị sốc, ghen tị, lại vừa tức giận, hoang mang, lo lắng...

Sự ghen tị đương nhiên là vì sắc đẹp và thân phận của Tiêu Mạn Y, có thể phục vụ Trần Đức như một người hầu gái, đứng bên cạnh quạt cho anh, còn luôn đứng về phía anh trong thời khắc quan trọng liên quan đến tính mạng.

Trên thế giới này, có người đàn ông nào là không muốn có một người phụ nữ như vậy?

Đồng thời, điều mà bọn họ lo lắng chính là sự áp lực, lo lắng và sợ hãi do Tạ Phương Kiệt mang lại!

Đáng hận là, một đám người có máu mặt ở thành phố Tần không dám nhúc nhích, còn Trần Đức lúc này lại bắt đầu tán gẫu:

"Lần trước có một tên, hình như là em trai của Long Tiếu Hổ bị tôi giết. Tên Long Tiếu Hổ đó có đến tìm em không?"

“Có tìm”, Tiêu Mạn Y cười nhẹ: “Bảo em giao anh ra, nếu không sẽ thôn tính thị trường ở khu nam của em”.

"Sau đó thì sao?"

“Anh nói xem, phải giao ai ra thì em cũng không thể giao anh ra được, không phải sao?”, Tiêu Mạn Y vui vẻ cười đùa, dường như không cảm nhận được bầu không khí căng thẳng ở đây: “Khoảng thời gian này, đám thuộc hạ của em vẫn luôn giao tranh với khu bắc”.

"Em nên nói với anh, anh sẽ giải quyết giúp em”.

“Loại chuyện nhỏ nhặt này thì kinh động đến anh làm gì?”, Tiêu Mạn Y đổi giọng nói: “Có điều sau hôm nay, tên Long Tiếu Hổ kia sẽ không dám công kích khu nam chỗ em nữa, không chỉ vậy, nói không chừng còn bị em thôn tính luôn khu bắc cũng có”.

“Ồ?”, Trần Đức nghiêng đầu: “Sao lại thế?

"Anh nhìn tên đó đi…”, Tiêu Mạn Y ra hiệu cho Trần Đức nhìn về hướng các ông trùm kinh doanh đang tụ tập, nhìn vào đám đông, một người đàn ông thô kệch đeo dây chuyền vàng, trên mặt phải có xăm một con hổ:

"Tên đó chính là Long Tiếu Hổ, hôm nay nhìn thấy thần uy của anh, hắn còn dám làm phiền em sao?"

Trần Đức liếc nhìn Long Tiếu Hổ đứng trong đám người, sắc mặt Long Tiếu Hổ bỗng nhiên thay đổi, da đầu tê dại, sợ hãi lùi về phía sau hai bước, sợ đối phương sẽ ra tay.

“Được rồi…đối phó với một gã như vậy vất vả lắm nhỉ”, Trần Đức thu ánh mắt lại, lười biếng hỏi.

“Những gì mà anh trai em đã để lại, em nhất định phải thay anh ấy bảo vệ chu toàn chứ”, Tiêu Mạn Y nói.

"Ừm…"

Trần Đức im lặng, lặng lẽ chờ Tạ Phương Kiệt.

"Ầm ầm ầm!"

Mười lăm phút sau, đột nhiên, trên bầu trời truyền đến một tiếng động, tất cả mọi người bất giác đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên trời.

Máy bay!

Dưới tầng mây, một chiếc trực thăng màu đen nhanh chóng bay về phía bên này!

Một phút sau nó đã bay đến đỉnh của quảng trường rồi dừng ở độ cao hai mươi mét.

Sau đó, cửa máy bay mở ra.

Tạ Phương Kiệt trong bộ âu phục màu xanh lam, hai tay chắp sau lưng, đứng trên cao nhìn xuống, cuối cùng ánh mắt dán vào người Trần Đức.

Có điều, ánh mắt này chỉ dừng lại trên người Trần Đức trong chốc lát, sau đó liền di chuyển về phía Tiêu Mạn Y, Tống Ngữ Yên và Lâm Dao, đôi mắt kia cực kỳ kiêu ngạo, lóe lên sự mãnh liệt, tham lam và dục vọng chiếm hữu không chút che giấu.

Ở cửa máy bay, một chiếc thang được thả xuống.

Phía sau Tạ Phương Kiệt, Tạ Cường Đông cẩn thận trèo xuống từ thang mây, sau khi tiếp đất an toàn, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa xuống máy bay, ông ta liền nhìn thấy chiếc Porsche bị hỏng, cùng với thi thể của Tạ Dư Ba, Tạ Lan, Độc Nhãn Tiết và những võ giả đó.

Ông ta đã lớn tuổi rồi, cả người không nhịn được run lên, đôi mắt già nua đầy đau thương, căm hận và sát khí.

Có điều, ông ta không khóc.

Cũng không nhìn thêm một lần nào nữa.

Chỉ cần Tạ Phương Kiệt vẫn còn, con trai và con gái của ông ta đều không quan trọng!

Con của ông ta có thể chết, nhưng Tạ Phương Kiệt tuyệt đối không thể có sơ suất!

Đứng dưới thang mây, Tạ Cường Đông vô cùng kính cẩn nói: "Cậu chủ Tạ, mời cậu đi xuống, nhất định phải báo thù cho con trai, con gái và người của tôi!"

Nói xong, ông ta cúi đầu chín mươi độ với chiếc trực thăng.

"Haha...”, ở trên cao, Tạ Phương Kiệt mỉm cười tự tin.

Ngay lập tức, trước mặt mọi người, anh ta sải bước đi tới.

Đột nhiên, từ cửa máy bay nhảy xuống!

Không sai!

Anh ta không thèm đi thang, mà trực tiếp nhảy xuống từ độ cao hai mươi mét!

"Rầm!"

Một tiếng động lớn phát ra, cả mặt đất đột nhiên rung lên, bóng dáng Tạ Phương Kiệt tiếp đất rất vững vàng với một tư thế cực kỳ đẹp trai.

Dưới chân anh ta, sàn đá nứt toác, lấy anh ta làm trung tâm, khe hở nứt ra như mạng nhện!

Cảnh tượng này thật sự là quá chấn động!

Những ông trùm kinh doanh, phú nhị đại và nhân vật có tiếng đang đứng ở đây đều sững sờ, há hốc mồm miệng nhìn chằm chằm Tạ Phương Kiệt, hai chân bọn họ run lên, như muốn quỳ xuống đầu hàng dưới chân anh ta!

Nhảy xuống từ độ cao hai mươi mét nhưng lại bình an vô sự!

Đây… là người sao?

Không phải người, chắc chắn không phải là con người!

Một số người không biết đến sự tồn tại của võ giả đã bị sốc đến mức không thể sốc hơn, bọn họ nhìn chằm chằm vào Tạ Phương Kiệt như thể gặp phải ma quỷ, mí mắt, hai má giật giật liên tục.

Không gian dường như đông cứng lại, chỉ còn lại tiếng cánh quạt bay lơ lửng trên bầu trời.

Khí thế của Tạ Phương Kiệt quá mạnh, sau khi tiếp đất, anh ta rất hài lòng với những biểu hiện kinh ngạc, sợ hãi hay không dám tin của đám người xung quanh, vẻ mặt kiêu ngạo tự tin. Khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười khinh thường của vương giả đối với người thường.

Anh ta trông giống như một học giả.

Nhưng, trên người anh ta lại hoàn toàn toát ra vẻ cao cao tại thượng, trong tay còn cầm một thanh trường kiếm.

Chuôi kiếm được nắm trong tay, nhưng mũi kiếm đã kéo lê trên mặt đất.

Trên người anh ta còn toát ra một loại tà khí cực kỳ mãnh liệt, loại tà khí đó chỉ có một cách mới có thể có được.

Giết người!

Giết rất nhiều rất nhiều người!

Sát khí nồng nặc trái ngược hẳn với hình tượng của Tạ Phương Kiệt, anh ta đứng ở nơi đó, khí thế cao cao tại thượng kia khiến mấy người có tố chất thấp không chịu nổi, ngồi bệt xuống đất run bần bật.

Bọn họ chưa từng nhìn thấy người nào đáng sợ như vậy!

Chỉ với khí thế đó đã khiến bọn họ không thể chịu nổi.

Trước khi Tạ Phương Kiệt xuất hiện, đám người này e là không tin trên đời lại có người như vậy.

Lúc này, cuối cùng bọn họ cũng hiểu tại sao nhà họ Tạ lại mạnh mẽ và kiêu ngạo đến thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.