Thực sự là quá chân thật rồi!
Thứ vốn định tặng cho anh hiện tại lại biến thành anh không xứng đáng để sở hữu, không thể tranh giành quyền lợi.
Thật hài hước.
Sau thời gian vài nhịp thở, Trần Đức mới mở lời: “Tôi nói lại một lần nữa, vừa rồi ông đã tặng nó lại cho tôi, tiền tôi cũng đã thanh toán, do đó… hiện tại nó đã thuộc về tôi, ông không có quyền xử trí nữa, tôi không phải là đang thương lượng với ông mà là thông báo cho ông biết!”
“Ông hẳn là hiểu cái gì được gọi là thông báo chứ?”
Trần Đức bình tĩnh nói đạo lý, nhưng cũng không hề khách sáo.
Anh không thể bỏ qua khối linh thạch này, càng không thể chắp tay dâng tặng cho người khác!
Trong chớp mắt hầu như ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào anh, tất cả đều nhao nhao cảm thán sự can đảm, cuồng vọng, vô tri… của anh.
Trước mặt Thành Bá Đạo phát ngôn ra những câu này không phải là đang tuyên bố đánh vào mặt lão ta sao?
Không nể mặt Thành Bá Đạo còn có thể sống đến ngày mai sao?
Ánh mắt của chủ tiệm béo đã vặn vẹo xen lẫn bổn chồn đến cực điểm, ông ta lo sợ Thành Bá Đạo bên cạnh sẽ mất kiên nhẫn mà giết chết bản thân: "Cậu…”
“Ông chủ, kinh doanh quả thực phải giữ uy tín”, chủ tiệm đang định nói gì đó thì đột nhiên, Thành Bá Đạo đã ngắt lời ông ta với giọng điệu bỡn cợt: “Nếu đã tặng cho cậu ta rồi thì tất nhiên đồ là của cậu ta, ông nói có đúng không?”
“Đúng… không đúng? Hay là…”, trong lòng chủ tiệm vô cùng thấp thỏm, nội tâm giãy giụa hoảng loạn, nghiến răng đáp: “Anh Thành, đúng hay không ông nói mới tính, ông nói đúng thì là đúng, nói không đúng chính là không đúng!”
“Ha ha, không sai”.
Thành Bá Đạo nghe được lời này thì vô cùng sảng khoái, lão ta chính là thích dáng vẻ người khác sợ hãi và khuất phục mình như vậy: “Doanh nhân phải chú trọng tới uy tín, đã nói là tặng cho người ta thì phải tặng cho người ta, có biết không?”
“Anh Thành dạy dỗ phải, anh Thành dạy dỗ chí phải!”, chủ tiệm béo vội vàng gật đầu.
Mặc dù Thành Bá Đạo nói như vậy nhưng chân của ông ta vẫn đạp lên trên linh thạch, sau khi nói với chủ tiệm xong, mới đánh mắt nhìn sang khuôn mặt của Trần Đức:
“Nếu nó đã là của cậu, vậy thì… nhà họ Thành chúng tôi, cần có khối đá này của cậu…”
Thành Bá Đạo kiêu ngạo giơ tay chỉ vào Âu Dã Thanh Vũ, tiếp tục nói: “Đồng thời, Thành Bá Đạo tôi còn muốn người phụ nữ kia, bây giờ tôi phải lấy khối đá này và cô ta, cậu… đồng ý, hay là không đồng ý đây?”
Trên thực tế Thành Bá Đạo đã sớm chú ý tới Trần Đức.
Tuy nhiên lão ta không hề nhận ra anh, cái chết của Thành Kỳ Văn trước mắt vẫn còn được giữ kín và không nhiều người biết đến, mà toàn bộ nhà họ thành, người biết được Thành Kỳ Văn chết trong tay Trần Đức cũng chỉ có hai người là Thành Cực An và Thành Kỳ Võ.
Lão ta để ý đến Trần Đức chỉ vì một lý do.
Âu Dã Thanh Vũ!
Âu Dã Thanh Vũ thực sự quá xinh đẹp, cô nổi bật giống như đom đóm trong đêm đen, thật khó khiến người khác không chú ý tới.
Hơn nữa, Thành Bá Đạo còn có một đôi mắt dò tìm người đẹp, chỉ cần là phụ nữ đẹp đều rất khó thoát khỏi tầm mắt của lão ta, vừa đặt chân vào cửa tiệm, Âu Dã Thanh Vũ đã lọt vào mắt lão.
Âu Dã Thanh Vũ là minh tinh.
Nhưng lão không nhận ra.
Là thành viên của một gia tộc lánh đời, phần lớn minh tinh đều là món đồ chơi mà nhà sang quý vứt bỏ, lão ta căn bản không thèm theo dõi, tìm hiểu hay nắm bắt.
Bởi vậy số lượng ngôi sao lão ta biết đến không nhiều.
Chỉ có một vài người.
Hầu hết đều là nam giới.
Lão chỉ nghĩ rằng, Âu Dã Thanh Vũ là bạn gái của Trần Đức, chung quy hai người họ cũng đứng rất gần nhau, vị trí đó giống như các cặp đôi bình thường.
Mà lão ta không chỉ mê thích phụ nữ mà còn đặc biệt yêu thích bạn gái, vợ của người khác…
Đây là sở thích, hoặc là nói đam mê đặc biệt của lão ta.
Lão vốn là muốn gây rắc rối với Trần Đức, không ngờ anh lại chủ động nhảy ra, đây không phải là giống như một con hổ đang rình rập muốn ăn thịt thỏ con, nhưng thỏ con lại chủ động nhảy vào trong miệng hổ sao?
“Tôi hỏi cậu, cậu đồng ý hay là không đồng ý đây?”, Thành Bá Đạo một lần nữa mở miệng hỏi, âm lượng càng lớn, càng vang vọng hơn trước đó!
Cũng giống như cái tên, vẻ mặt lão ta hống hách và độc đoán, hai tay vẫn khoanh trước ngực toát lên nét khinh thường, như đã ăn chắc Trần Đức vậy.
Xung quanh, không ai dám nói chuyện.
Họ biết Trần Bát Hoang sẽ phải nhận cái kết thê thảm.
Âu Dã Thanh Vũ đi theo anh cũng không thoát nổi kiếp nạn này!
Chỉ sợ… chỉ sợ là không thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của Thành Bá Đạo.
Nhiều người tiếc hận, thực đáng tiếc là một người đẹp nữa phải chịu số phận bi thảm!
Trong đám người có cả Thái Khôn, khi chứng kiến một màn này hắn quả thực thoải mái không thôi, giống như hắn ta mới chính là Thành Bá Đạo, biểu cảm khoan khoái, chỉ hận không thể nhân cơ hội này nhảy ra đạp cho Trần Đức hai cước.
Sắc mặt Âu Dã Thanh Vũ đã có chút tái nhợt, cô nhanh chóng rút ra điện thoại định tìm người giúp đỡ, cô vẫn quen biết với một vài nhân vật lớn tại Vân Bắc này, ít nhất có thể đảm bảo Trần Đức và bản thân có thể tiếp tục sống sót trước sức ép của nhà họ Thành.
“Đem cái chân thối của ông… lấy xuống”.
Tuy nhiên, khi cô mò được điện thoại, một giọng nói bất ngờ vang lên.
Giọng nói này không phải của ai khác, chính là Trần Đức!
Anh không trả lời câu hỏi của Thành Bá Đạo mà đưa mắt nhìn xuống chân của lão ta, trong mắt là một mảnh rét lạnh.
Nhưng lời nói của anh rất bình tĩnh phẳng lặng, nghe không ra chút chút cảm xúc nào.
“Ôi trời, cậu ta muốn chết sao?”, chủ tiệm béo hãi hùng khiếp vía, nội tâm ông ta đang điên cuồng gào thét, khoảng cách giữa ông ta và Thành Bá Đạo thực sự quá gần, lo sợ Thành Bá Đạo sẽ vung tới một bạt tai tát chết ông ta mất.
Vì quá căng thẳng hai chân ông ta run cầm cập va vào nhau, cảm giác gần như sắp đứng không vững nổi nữa.
“Trời ơi, anh ta điên rồi sao, lại dám nói chuyện với Thành Bá Đạo như vậy?”
“Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà!”
“Xong rồi, anh ta chết chắc rồi!”
"Trông còn khá đẹp trai, sao lại không biết sống chết như vậy?"
Ở phía xa, tình huống bên này đã thu hút sự chú ý của không ít người đi đường, tiếng xôn xao bàn tán không ngừng vang lên, những ánh mắt mang theo thương tiếc, cười trên nỗi đau của người khác hay xem kịch hay đều có đủ.
Sau khi lời nói của Trần Đức vang lên, Thành Bá Đạo cũng ngơ ngẩn cả người, tại vòm trời Vân Bắc này vậy mà còn có người dám nói chuyện với lão ta như vậy?
Lão ta thực sự kinh ngạc.
Là bội phục, bội phục sự bạo dạn và vô tri của tên nhóc này.
“Ha, ha ha ha…”, Thành Bá Đạo u ám phá lên cười hai tiếng rồi gằn giọng nói: “Cậu vừa nói cái gì tôi không nghe rõ, nói lại một lần nữa thử xem?”
Trần Đức nhìn chòng chọc lão: “Mười giây, chỉ cho ông mười giây”.
“Mười giây? Ha ha, có nghe thấy không, cậu ta nói cho tôi mười giây”, Thành Bá Đạo cười cợt, giống như là đã bị chọc giận, lại giống như thực sự cảm thấy nực cười, lão ngoảnh đầu nhìn bốn tên thuộc hạ bên cạnh: “Thành Bá Đạo này cũng đã sống bốn mươi năm nay, đây vẫn là lần đầu tiên có người dám nói chuyện với tôi như vậy”.
“Chậc chậc, cậu nhìn ánh mắt kia của cậu ta xem, hung dữ, tàn nhẫn quá đi mà, nồng đậm sát khi, thật là đáng sợ mà.”
Thành Bá Đạo vừa nói vừa vén lên tay áo, nhìn vào chiếc đồng hồ hàng hiệu trên cổ tay mà nói: “Chỉ dựa vào cậu? Một tên rác rưởi còn dám ra lệnh cho tôi? Cậu là cái thá gì? Đến, đến đây, đến đây đi, tôi giúp cậu đếm ngược, thời gian mà vừa tới, nếu không dám ra tay, cậu chính là cháu trai của tôi”.