“Dì Trương à, dì cứ yên tâm đi, bây giờ Trần Đức không còn là người bình thường nữa, vài tên du côn không làm gì được cậu ấy đâu”, Miêu Tiểu Thanh cũng trấn an bà: “Dì cứ nghe lời cậu ấy đi, không sao cả”.
Dì Trương vẫn không bớt lo chút nào, trong hiểu biết của bà, đám xã hội đen kia rất kinh khủng không thể chọc vào được, cho dù có báo công an thì chờ họ đến nơi chó cũng trụi lông rồi, cơ bản là chẳng làm gì được.
Nhưng mà lại không nỡ dập tắt nhiệt tình của Trần Đức và Miêu Tiểu Thanh, bà đành đi vào nhà ngồi xuống sô pha.
“Haiizzzz…”, Hà Đồn thở hắt ra một hơi: “Trần Đức, mẹ tôi bị bệnh lao phổi, không thể trị khỏi được, anh… Hai người mau đi đi, yên tâm, Thang Yến không dám làm gì tôi và mẹ đâu, cô ta còn phải chờ cái nhà này giải tỏa di dời nữa mà”.
“Hà Đồn, không phải tôi muốn nói gì anh, nhưng mà gặp phải loại đàn bà độc ác này, lẽ ra anh phải đưa đơn lên tòa buộc ả ta ly hôn từ lâu rồi mới phải”, Miêu Tiểu Thanh nói, giọng tiếc hận: “Để cho dì phải lên sân thượng ở mà anh coi được à?”
“Tôi… cũng không chịu nổi, nhưng mà… làm gì được bây giờ?”, Hà Đồn xấu hổ: “Tôi cũng muốn để mẹ được an hưởng tuổi già chứ, rõ ràng trước khi cưới tôi không hề biết cô ta là người như thế. Tôi cũng muốn ra tòa, nhưng mà không thể được, bọn…”
Hà Đồn bỏ lửng câu nói, rốt cuộc chỉ biết thở dài, trong lòng ngập tràn áy náy.
Nói nhiều thì có ích gì?
Cũng tại anh ta tàn phế, vô dụng, nếu như ban đầu không phải anh ta quá sơ xuất thì sao lại bị liệt hai chân, nếu chân còn lành lặn thì đâu ra nông nỗi này.
“Tiểu Thanh, đừng nói nữa, Hà Đồn cũng đâu có muốn vậy, hai người im lặng chút đi, tôi khám cho dì Trương”, Trần Đức nói với Miêu Tiểu Thanh, sau đó quay sang dì Trương: “Dì Trương, tin cháu đi, để cháu khám bệnh cho dì nhé, dì nhắm mắt lại trước đã, nào”.
“Dì…”
Trương Ngọc Tiên toan nói gì nữa, Hà Đồn đã mở miệng: “Mẹ à, mẹ để Trần Đức thử đi, biết đâu có thể trị khỏi thì sao?”
Tuy Hà Đồn chẳng ôm hy vọng gì, nhưng cũng đồng ý thử một lần, có thử mới biết được.
Về phần Thang Yến…
Hai người Trần Đức không chịu đi, đến lúc đó Thang Yến trở về thật, anh ta cũng chỉ có nước làm hết sức mình thôi.
“Được… được… cảm ơn cháu, Bát Hoang”, Trương Ngọc Tiên rốt cuộc cũng chịu thua, nhắm hai mắt lại.
Trần Đức vạch mí mắt dì Trương ra xem, lại hỏi thăm triệu chứng bệnh, sau khi làm đủ các bước vọng, văn, vấn, thiết, anh đã nắm rõ bệnh của dì Trương.
Thực ra là…
Với bản lĩnh hiện tại của anh, cơ bản không cần đến những bước này, chỉ cần liếc sơ anh đã đoán được đại khái rồi, sỡ dĩ phải làm nhiều công đoạn như vậy là để cho chắc …
Dù sao, sức khỏe của Trương Ngọc Tiên quá kém, anh lo lắng còn có thêm bệnh lý tiềm ẩn, cũng may những điều anh lo đều thừa, hiện giờ bà chỉ bị lao phổi thôi.
Bệnh này đối với anh mà nói chẳng có gì khó trị, những chai thuốc mà Sửu Gia để lại cho anh có thuốc chuyên trị lao phổi, chỉ cần ba ngày là có thể trị khỏi hoàn toàn.
“Tiểu Thanh, cậu ở lại đây trông chừng dì Trương nhé, tôi trở về lấy vài thứ”, Trần Đức nói với Miêu Tiểu Thanh rồi quay lưng rời đi.
Cùng lúc đó…
Trong một phòng khám ở bên ngoài thôn Trung Thành, Thang Yến đang điều trị vết thương ở tay và môi, đồng thời gọi điện thoại.
Bên kia nhanh chóng bắt máy.
“A lô, ai đó?”
Ở đầu dây bên kia vang lên một giọng đàn ông ồm ồm, có vẻ đang không được vui vẻ gì.
Thang Yến cố gắng nặn ra giọng điệu ngọt ngào: “Anh Long, là em đây, em là Thang Yến, em gái của Thang Đại Bình…”
“Chuyện gì, nói!”, trên ghế sau một con Mẹc đen sì, Long Tiếu Hổ cau chặt chân mày.
Thang Đại Bình đã từng là một tên đàn em đắc lực của hắn ta.
Hồi đó trong một trận sống mái giữa các băng đảng, Thang Đại Bình đã cứu mạng hắn.
Lần đó Thang Đại Bình ăn hơn mười nhát dao mà chết, còn em gái gã ta hắn cũng còn chút ấn tượng, sau khi Thang Đại Bình chết cô ả từng dâng mình tận cửa hầu ngủ hắn vài lần.
Do đó, hắn vẫn nhớ mình đã sắp xếp một tên đàn em bảo vệ riêng cho ả.
“Anh Long à, có người bắt nạt em!”, nghe người bên kia trả lời, Thang Yến lập tức òa lên tức tưởi: “Hôm nay có một thằng ranh đến nhà em làm loạn, còn đánh em nữa, hu hu hu… Thằng đó cũng mạnh lắm nên em lo thằng đệ anh sai tới bảo vệ em không đánh lại nó, nên em phải tìm đến anh… hu hu hu…”
“Cô đang ở đâu?”, Long Tiếu Hổ hỏi.
“Chung cư Đông An ở phía bắc thành phố ạ”.
“Được, anh dẫn mấy thằng đệ qua ngay, một tiếng nữa sẽ đến”.
Long Tiếu Hổ cau mày càng chặt, nếu là bình thường, mấy chuyện này hắn cũng lười động tay.
Nhưng mà…
Hôm nay không giống như vậy nữa.
Sau khi trải qua chuyện Trần Bát Hoang.
Hắn đã hiểu rõ một việc.
Chỉ e không còn bao lâu nữa, khu phía Bắc thành phố Tần sẽ bị Ân Thập Nương chiếm lĩnh, đến lúc đó hắn cùng lắm chỉ có thể làm tay sai hoặc đàn em cho cô ta.
Những ngày làm đại ca đã không còn bao nhiêu…
Thế nên hắn phải tranh thủ hưởng thụ nốt được ngày nào hay ngày đó.
“Haiizzzz…”
Sau khi gác máy, Long Tiếu Hổ thở dài thườn thượt, mường tượng mấy trận đánh của siêu nhân trên quảng trường hôm nay, sắc mặt hắn tái mét, mỗi lúc nhớ lại chỉ thấy da đầu tê rần.
“Cái đệt mợ nó, mong là sau này đừng đụng phải thằng đó”, Long Tiếu Hổ lắc lắc đầu, dứt khoát cởi chiếc áo khoác đen dính đầy máu đang mặc trên người ra, nói với tài xế: “Quay trở lại, đến chung chư Đông An, tiện thể gọi thêm mười mấy thằng được được qua luôn”.
…
Chung cư Đông An.
Hơn nửa giờ sau, Trần Đức mới trở lại, mang theo một chai thuốc và chiếc ngân châm cùng mấy tấm cao dán.
“Dì Trương à, thuốc này dì uống đi, sau khi uống xong, bệnh của dì nhất định sẽ khỏi”, Trần Đức vừa nói, vừa rót nước cho dì Trương, lấy ra một viên thuốc: “Bây giờ dì uống thử một viên trước đã”.
“Bát Hoang à, cảm ơn cháu, cháu không cần an ủi dì đâu, bệnh của dì thế nào dì biết mà”, Trương Ngọc Tiên cười méo xệch, bệnh của bà thế nào đương nhiên bà là người hiểu rõ nhất, cơ bản là không thể trị khỏi, chỉ là để Trần Đức không phật lòng, bà mới cầm ly nước, nuốt ực viên thuốc xuống.
Thuốc trôi xuống cổ, không chỉ không đắng, ngược lại còn hơi ngọt.
Sau khi nước và thuốc lần lượt trôi vào bụng, giây tiếp theo Trương Ngọc Tiên thoáng cảm thấy mình dễ thở hơn rất nhiều, giống như dòng chảy bị tắc nghẽn, trong phút chốc được khơi thông đáng kể.