Trong phút chốc, cổ của Hàn Huyền Tông đã biến dạng, hai mắt một màu tro tàn!
Đại thọ chín mươi tuổi của Hàn Huyền Tông, ông ta đã chết ngay tại chỗ!
Trần Đức thả lòng bàn tay ra, Hàn Huyền Tông rơi vào trong quan tài như một con diều đứt dây.
Sau đó, Trần Đức nhấc chân đá mạnh vào quan tài.
"Rầm!"
Chiếc quan tài đá nặng ngàn cân bay lên khỏi mặt đất, tạo thành một đường parabol giữa không trung rồi rơi xuống.
Nằm ngay trước mặt Kỳ Hàn.
“Kẻ vừa ra lệnh cho tôi đã chết rất thảm”, Trần Đức nhìn hắn, nói một cách bình tĩnh: “Có điều, nể tình chúng ta có cùng mục tiêu, cho nên… tôi đồng ý cho anh một cơ hội, để anh rời khỏi đây”.
"Haha, thú vị thật, thật sự là rất thú vị. Không ngờ trên đời này lại có kẻ ngông cuồng, ngạo mạn và vô tri như vậy”.
Kỳ Hàn cúi đầu nhìn chằm chằm Hàn Huyền Tông nằm trong quan tài như một con chó chết. Hắn không hề vui cũng không có gì gọi là phấn khích, ngược lại một ngọn lửa giận vô cùng mạnh mẽ đang bùng cháy trong lòng hắn, giọng điệu u ám.
Đúng vậy, mục đích của hắn quả thực là muốn Hàn Huyền Tông chết!
Bởi vì Hàn Huyền Tông đã cướp mất viên đan dược vốn thuộc về hắn, hại hắn hai năm nay suýt chút nữa trở thành người trẻ tuổi trong đời thứ nhất của gia tộc bị cho ra rìa, vô số lần bị chèn ép, loại trừ!
Suốt hai năm nay, hắn vẫn luôn tìm kiếm người giấu viên đan dược, muốn tiêu diệt kẻ đó càng sớm càng tốt!
Chỉ là, bởi vì lão già này đã bế quan suốt hai năm, hắn có tìm kiểu gì cũng tìm không ra!
Mãi cho đến hai ngày trước, thuộc hạ của hắn mới báo tin là tỉnh Hoa Bắc có một người mạnh mẽ vượt bậc, hơn nữa còn có khí tức y hệt võ giả giết người giấu đan năm đó!
Hắn không hề do dự, vừa nghe vậy liền ngồi máy bay đến đây.
Chính là vì muốn tự tay giết chết Hàn Huyền Tông!
Nhưng…
Hàn Huyền Tông lại chết rồi, không phải do hắn giết.
Mặc dù kết quả là giống nhau, nhưng quá trình lại khác xa với tưởng tượng của hắn.
Điều này khiến hắn rất khó chịu!
Hắn cho rằng Trần Bát Hoang đang vả vào mặt hắn, đạp lên đầu hắn mà đi!
Sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này trước mặt nhiều người như vậy?
Kỳ Hàn ngẩng đầu lên, hai mắt mờ mịt, nhìn chòng chọc về phía Trần Đức: "Trần Bát Hoang, mày cho tao một cơ hội, vậy thì tao cũng sẽ cho mày một cơ hội”.
"Làm nô bộc của tao, vậy thì tao có thể tha mạng cho mày”.
Hai thanh niên đối đầu gay gắt.
Vẻ mặt Kỳ Hàn ngạo mạn, hắn thật sự rất xem thường đám võ giả trong giới thế tục, nghiêm túc mà nói, những võ giả đó chính là rác rưởi, chỉ như con kiến, một đám cặn bã!
Vừa nhìn thấy người thuộc gia tộc ẩn thế như hắn, hoặc nghe được danh tính của hắn, tất cả đều sợ như chó.
Dựa vào thực lực và tính cách của đại đa số những người này, ngay cả tư cách làm nô bộc của hắn cũng không có!
Có điều, người có tên Trần Bát Hoang này đã khiến hắn nhìn bằng con mắt khác.
Bất luận là thực lực, thiên phú hay dũng khí cũng đều hơn hẳn lão già chết tiệt kia.
"Làm nô bộc của Kỳ Hàn này, như vậy tao có thể tha mạng cho mày, phú quý hưởng đến cuối đời, nếu từ chối, chỉ có một con đường chết!"
Giống như để dọa Trần Đức sợ hãi, Kỳ Hàn lấy thanh kiếm ba cạnh sau lưng ra, hắn cầm thanh kiếm nặng nề này bằng một tay rồi đi về phía bục cao.
“Tha mạng cho tôi?”, vẻ mặt của Trần Đức không chút thay đổi, dù chỉ là cảm xúc nhỏ nhất, thay vào đó anh lại nhoẻn miệng cười, nhìn Kỳ Hàn đang không ngừng đi tới, anh lạnh nhạt nói: “Anh có chắc anh đủ tư cách tha mạng cho tôi không?"
“Có tư cách hay không, mày sẽ lập tức biết ngay!”, Kỳ Hàn nở nụ cười ảm đạm, còn cách Trần Đức khoảng ba mét, đột nhiên hắn nhảy dựng lên, thanh kiếm nặng nề nằm trong tay hắn nhẹ tựa lông hồng, vung ra mạnh mẽ.
Cả người hắn gần như hòa hợp một thể với thanh kiếm ba cạnh màu đen, giống như một tia chớp từ trên trời giáng xuống, gào thét dữ dội, tốc độ cực nhanh.
“Mạnh quá!”, trong đám người có mặt ở đó, chỉ có hai người mạnh nhất đến từ hiệp hội võ thuật Hoa Bắc miễn cưỡng bắt kịp động tác của Kỳ Hàn, sắc mặt bọn họ thay đổi liên tục, cho dù chỉ là người xem, nhưng cũng cảm nhận được sự nguy hiểm mãnh liệt.
Tên Kỳ Hàn này mạnh hơn Hàn Huyền Tông nhiều!
Hắn mới hơn ba mươi tuổi!
“Đây chính là sức mạnh của gia tộc ẩn thế sao…”, một số người không ngừng cảm thán, bọn họ đã lớn tuổi rồi nhưng khó mà so được với Kỳ Hàn, trong lòng sởn gai ốc.
"Vù!"
Ở giữa không trung, Kỳ Hàn nhiều lần tích tụ sức mạnh, kiếm ba cạnh tựa như Optimus Prime, giống như một trận cuồng phong ập tới, cả đám võ giả đều sững sờ. Thật lòng mà nói, nếu bọn họ là Trần Bát Hoang thì lúc này chỉ có thể là cá nằm trên thớt, mặc người ta chém giết, hoàn toàn không có khả năng đánh lại.
Nghĩ đến Trần Bát Hoang, bọn họ lập tức đảo mắt nhìn về phía anh, chỉ thấy anh vẫn đứng ở nơi đó, đứng yên bất động, tựa hồ không kịp có bất kỳ phản ứng nào!
“Sắp chết rồi sao?”, một võ giả nặng nề nói.
Người trong thế tục dù mạnh đến đâu, khi so với gia tộc ẩn thế, khoảng cách vẫn là quá xa!
"Vù!"
Kiếm ba cạnh vùn vụt lao đến, cuồng phong dữ dội, trong thời gian một hơi thở ngắn ngủi thanh kiếm đó đã lao xuống, nổ bùm một tiếng, ánh chớp văng tứ tung, giống như va phải kim loại nào đó, phát ra tia lửa chói mắt!
Tia lửa lụi tắt, giây trước thanh kiếm ba cạnh màu đen này vẫn còn nguyên vẹn, vậy mà lúc này lại đột nhiên lìa đứt, nửa thân kiếm rơi ra văng xuống đất, bụi may mù mịt.
Có thể thấy rõ ràng vết gãy của nửa thân kiếm đó bằng phẳng nhẵn nhụi, giống như bị máy cắt kim loại cắt đứt, ánh lên màu đỏ rực chói mắt!
Không biết tự khi nào, trong lòng bàn tay của Trần Bát Hoang đã xuất hiện một thanh đoản kiếm!
Chính nó đã chặt đứt thanh kiếm ba cạnh của Kỳ Hàn!
Hơn nữa còn là một nhát chặt đứt, không hề để lại vết lồi lõm nào!
Giữa ánh chớp và tia lửa, thanh kiếm ba cạnh bị gãy, cuộc tấn công đã thất bại, Trần Đức cầm thanh đoản kiếm trên tay nhìn Kỳ Hàn bằng nửa con mắt, không hề cho hắn chút thời gian nào để suy nghĩ, phản ứng và định thần. Một luồng ánh sáng chói lóa lao về phía trước.
Kỳ Hàn chỉ cảm thấy giữa hai lông mày có một luồng khí lạnh hạ xuống, khí tức chết chóc bao trùm, dường như giây tiếp theo nó sẽ xuyên qua lông mày, cắm sâu vào trong đầu, phá hủy thần kinh não của hắn.