Bát Gia Tái Thế

Chương 350: Chương 350: Cược đá




Âu Dã Thanh Vũ không cần phải làm loại chuyện này, độ nổi tiếng của cô ấy ở Hoa Hạ thực sự quá cao, trên thực tế nói là ngôi sao tuyến một vẫn là một cách nói khiêm tốn, độ nổi tiếng, thực lực, sắc đẹp của cô đều ngang nhau, lượng người hâm mộ theo dõi trên mạng xã hội đã đạt tới con số hơn năm mươi triệu lượt, có thể gọi là siêu minh tinh hạng A.

Âu Dã Thanh Vũ rất có sức tương tác, mặc dù không đến gần người hâm mộ nhưng cô vẫn tay chào hỏi từ xa, những vệ sĩ cô mang theo luôn chú ý, thời thời khắc khắc đề cao cảnh giác phòng trường hợp có người bất chợt lao tới.

May mắn thay, trước mặt công chúng, địa điểm lại là sân bay, cho dù là người hâm mộ cũng tốt hay những kẻ đang ngấm ngầm muốn ám sát Âu Dã Thanh Vũ cũng vậy đều không xuất hiện, một hàng người an toàn lên xe của ban tổ chức concert rời khỏi sân bay.

“Anh Trần, thứ nổi danh nhất tại Vân Bắc là đá phỉ thúy thô, chỗ tôi có hai vé vào thành phố cược đá anh có muốn cùng đi không?”, sau khi dùng xong bữa trưa, Âu Dã Thanh Vũ hỏi Trần Đức.

“Cược đá? Có thể tới đó xem xem”, Trần Đức cười đáp, những năm này anh cũng đã nghe nói tới Vân Bắc sản xuất rất nhiều đá phỉ thúy thô, phỉ thúy thô từ khắp các nơi trên Hoa Hạ gần như tới từ nơi đây.

Bởi vậy, đá phỉ thúy thô là một điểm đặc trưng, cũng là một nét văn hóa ở đây, bất luận là nam hay nữ, già hay trẻ, hoặc ít hoặc nhiều đều từng tham gia qua cược đá.

Trần Đức cũng muốn tới xem thử, một là muốn thử hiệu quả của mắt thấu thị với đá phỉ thúy thô, hai là thử vận may có thể gặp được linh thạch hay không, nếu có thể đụng phải linh thạch, vậy anh liền kiếm được một khoản lớn rồi.

Thành phố Âu Hoàng.

Nơi đây là một trong những thành phố cược đá tương đối nổi danh tại Vân Bắc, mỗi tuần chỉ mở cửa một lần, người tới đây cược đá hoặc là nhân vật có máu mặt hoặc phải bỏ ra năm mươi nghìn tệ để mua vé vào cửa.

Nói một cách đơn giản, nếu bạn không có tiền bạc hay địa vị thì đừng nghĩ đến việc tiến vào thành phố Âu Hoàng này.

Âu Dã Thanh Vũ và Trần Đức cùng nhau xuống xe và đi bộ vào thành phố Âu Hoàng, các tòa nhà ở khắp mọi nơi đều mang phong vị cổ xưa, hai bên đường phố có không ít các cửa hàng đá thô.

Diện tích của thành phố Âu Hoàng không lớn chỉ có hai con phố, một là phố đá thô, trước đây chủ yếu bán phỉ thúy, còn có một vài người bán đồ lưu niệm…, sau này mới dần chuyển sang ngành cược đá.

“Wow, viên đá này không tệ đâu”, Âu Dã Thanh Vũ thấy một viên đá phỉ thúy thô liền thốt lên kinh ngạc: “Còn mở miệng nữa, ông chủ, là Băng Chủng à?”

“Con mắt của cô đây thật tinh tường, nhìn qua vết nứt này quả thực có dấu hiệu của Băng Chủng, tỷ lệ xuất hàng của đá phỉ thúy thô tại cửa tiệm chúng tôi cao tới 90% đó”, chủ tiệm là một người đàn ông trung niên, thấy Âu Dã Thanh Vũ hứng kêu lên liền nhanh nhẹn tươi cười bước đến.

“Ồ, thì ra là cô Âu Dã, hân hạnh hân hạnh!”

Chủ tiệm nhận ra ngay Âu Dã Thanh Vũ, nhưng có thể tới đây du lịch hoặc mở cửa hàng thì thân phận bối cảnh đều không thể tầm thường, ông ta ngoại trừ kinh ngạc cũng không có quá nhiều kích động: “Nếu cô Âu Dã muốn, hòn đá này sẽ giảm giá 20% cho cô, giá gốc là một trăm nghìn tệ, bán cho cô tám mươi nghìn, thế nào?”

“Được, cảm…”

“Thanh Vũ”.

Trần Đức kéo Âu Dã Thanh Vũ lại: “Vẫn là bỏ qua đi, hàng bên trong hòn đá này không tốt”.

Tuy Trần Đức không nghiên cứu chuyên sâu về lĩnh vực cược đá này nhưng về cơ bản vẫn biết một chút, vị trí mở ra của viên đá này quả thực có chút giống như Băng Chủng, kỳ thật chất lượng của thủy phí bên trong lại vô cùng kém.

Phỉ thúy bên trong viên đá giá một trăm nghìn tệ này muốn bán ra một nghìn tệ cũng rất khó.

“Chàng trai trẻ, lời này của cậu nói ra cũng có chút võ đoán rồi, cược đá chính là đặt nặng ở một chữ ‘cược’ này, không ai biết chắc bên trong sẽ là thứ gì, cậu làm sao có thể vừa mở miệng liền nhận định hàng trong đó không tốt đây?”, ông chủ không hề vì câu nói vừa rồi của Trần Đức mà cáu giận, vẫn duy trì nụ cười hỏi vặn lại.

Ông ta đã gặp rất nhiều người cược đá, không ít người cho rằng bản thân đã hiểu rất rõ về đá thô, nhưng chỉ có bọn họ mới biết, thứ như cược đá căn bản không thể nói trước được điều gì.

Nếu không cũng sẽ không có câu ‘một đường xẻ nghèo, một cắt sang giàu’.

“Đúng đó, anh Trần, tôi cảm thấy bên trong hẳn là có phỉ thúy khá tốt”, Âu Dã Thanh Vũ cũng tán thành với cách nói của chủ tiệm, cho dù là võ giả cũng không thể biết được biết trong là thứ gì đi?

Tôi có thể nhìn xuyên thấu, tôi sẽ nói cho cô biết sao?

Trần Đức cười nhạt: “Cô không tin có thể mua về thử xem”.

“Được”.

Tám trăm nghìn tệ đối với Âu Dã Thanh Vũ giống như hạt cát giữa sa mạc vậy, sau khi quẹt thẻ liền trực tiếp cùng ông chủ mở đá, rất nhanh từng lớp đá được cắt bỏ.

“Vậy mà thực sự là một viên phỉ thúy bình thường…”, Âu Dã Thanh Vũ thất vọng lắc đầu.

Chủ tiệm đá thô cũng tỏ ra khá tiếc nuối cười mỉa: “Thực xin lỗi cô Âu Dã, cược đá chính là như vậy”.

“Không sao”.

Âu Dã Thanh Vũ không quá đặt nặng tám trăm nghìn tệ này, cô chỉ là có chút thất vọng: “Còn thực sự bị anh nói mò đúng rồi, đi thôi, đi xem những nơi khác”.

Cược đá chính là một khoản tiêu phí khổng lồ, không tới một giờ Âu Dã Thanh Vũ đã tiêu hết hơn năm triệu tệ, trong số đó chỉ có một viên đá đáng giá tiền coi như hoàn vốn, trước mỗi lần cắt mở cô đều sẽ hỏi Trần Đức xem thứ bên trong là gì.

Không ngoài dự đoán.

Mỗi lần như vậy Trần Đức đều có thể vô cùng chính xác nói ra tình hình bên trong.

Vừa bắt đầu, Âu Dã Thanh Vũ còn tưởng rằng Trần Đức thực sự chỉ là đoán mò, cô cũng hào phóng trực tiếp tiêu tốn năm triệu tệ để kiểm chứng lời nói của anh, sau nhiều lần đôi mắt trong veo của cô đã tràn ngập kinh ngạc và sùng bái: “Anh Trần, anh cũng quá lợi hại rồi”.

“Trò vặt vãnh thôi”, Trần Đức mỉm cười.

Sau khi dạo quanh một vòng lớn, Trần Đức cũng không tham gia cược đá, anh không thiếu tiền, cũng không có sở thích cá cược này, hoàn toàn là theo bên cạnh Âu Dã Thanh Vũ mua sắm.

“Anh Trần, phía trước chính là cửa tiệm đá thô lớn nhất trên con phố này, anh lợi hại như vậy, hay là cho tôi một vài chỉ dẫn đi”, Âu Dã Thanh Vũ nhìn Trần Đức với ánh mắt chất chứa kỳ vọng, đôi mắt to tròn ngấn nước của cô còn phối hợp khẽ chớp chớp vài cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.