Đàm Thu nói ra sinh thần bát tự của mình, Liễu Thiên Thành thậm chí còn mang theo giấy bút bên mình, vẽ vẽ viết viết trên đó, không thể nhìn nổi ông ta đang làm gì.
Qua một hồi lâu, ông ta dừng bút, nhưng mãi không nói gì.
“Ông Liễu, nhìn ra được gì chưa?”, Châu Vân Tề ngoài bốn mươi lên tiếng hỏi vì chưa từng thấy Liễu Thiên Thành thế này.
“Ôi, có lẽ tối nay hơi quá chén rồi”, Liễu Thiên Thành lắc lắc đầu: “Tôi tạm thời không thể tính được”.
“Hả?”
Đám đông nghẹn lời, ban nãy còn nói chắc như đinh đóng cột, thế mà rồi thế này, làm người ta mất hứng.
Đàm Thu cực kỳ mong chờ cũng thấy thất vọng.
Còn tưởng rằng có thể biết trước được tương lai của mình chứ.
“Ha ha, không sao không sao, lần sau xem lại, tối nay uống nhiều rượu như thế, chắc chắn có chỗ nào đó sai sót rồi”, Lục Hoán Kim cười ha hả: “Nào, mấy anh em, uống thôi”.
“Nào nào nào, cạn ly”.
Đám đông tế nhị bỏ qua chủ đề lúng túng này, mấy cô tiếp viên lại một lần nữa khuấy động bầu không khí, bên trong phòng bao ngập tràn tiếng nói cười.
Chỉ có Liễu Thiên Thành vẫn buồn bực không vui, không thể hiểu nổi vấn đề.
Đúng là không theo lẽ thường, ông ta chưa từng gặp phải tình huống nào như ngày hôm nay. Một thanh niên trẻ tuy có tương lai vô cùng vô tận, nhưng vẫn có thể đoán ra đại khái.
Thế mà hôm nay ông ta chẳng đoán ra được điều gì.
“Không ngờ đến cả ông Liễu cũng có lúc thất bại”, Phì Tứ tỏ ra thất vọng, hắn ta còn định nhờ Liễu Thiên Thành bói cho Trần Đức cơ, nhưng nhìn tình hình này thì e rằng ông ta sẽ không ra tay nữa.
“Thánh nhân còn có lúc phạm sai lầm, lỡ tay thôi mà, có đáng gì đâu”, Trần Đức cười. Anh không suy đoán tương lai của Đàm Thu.
Anh tin rằng tương lai của con người là do chính mình tạo ra, có vô số khả năng, đâu thể dễ dàng tính toán được?
Buổi tụ tập của các ông lớn luôn đi kèm mục đích, lần này cũng không ngoại lệ. Thời gian trôi dần, trong tiếng cười tiếng nói, họ cũng ký được với nhau mấy bản hợp đồng, mỗi bản dính dáng tới số vốn cả trăm triệu tệ.
“Đại ca”, đúng lúc này, một tên thuộc hạ của Phì Tứ từ bên ngoài chạy vào, tới bên cạnh hắn ta rồi nói nhỏ: “Thập Nương đến rồi.”
Phì Tứ gật gật đầu, giơ tay ra nhìn thời giờ trên chiếc đồng hồ Rolex: đã hơn mười một giờ đêm.
Vì thế, hắn ta đứng dậy nói: “Chư vị, buổi tụ tập hôm nay đến đây thôi, hôm khác chúng ta lại gặp gỡ. Ông chủ Lục đã chuẩn bị sẵn phòng tổng thống cho mọi người, hôm nay hãy nghỉ ngơi ở đây, nhắm trúng quý cô xinh đẹp nào cứ việc dẫn đi nhé”.
“Dẫn theo hai em được không?”, có người hỏi.
Ông chủ Lục cười khà khà: “Chỉ cần giám đốc Hà thích thì ba cô hay năm cô cũng được tuốt!”
“Ông chủ Lục hào phóng quá!”. Người được gọi là giám đốc Hà khen ngợi.
Vui chơi đến hiện giờ, việc cần bàn đã bàn đủ nhiều rồi, trong thời gian này cũng ký vài đơn hàng lớn. Lục Hoán Kim cũng nhờ vào buổi tụ tập này mà kiếm được mấy chục triệu tệ, ai kiếm phần của người nấy. Ngoại trừ Liễu Thiên Thành ra thì tâm trạng của ai cũng rất vui vẻ.
Phì Tứ lên tiếng kết thúc buổi tụ tập, đám đông lục tục ôm một cô hoặc vài ba cô gái xinh đẹp yêu kiều nào đó rời đi, một lát sau chỉ chừa lại bốn người Lục Hoán Kim, Phì Tứ, Đàm Thu và Trần Đức.
“Lão Lục, giao người anh em Đàm Thu cho ông chăm sóc nhé, tôi dẫn đại ca đi gặp lão đại nhà tôi”, Phì Tứ nói với Lục Hoán Kim.
“Yên tâm”.
Lục Hoán Kim hiểu rằng Phì Tứ đang bảo bọn họ rời đi nên quay đầu nói với Đàm Thu: “Anh bạn nhỏ Đàm Thu, đi chơi với tôi nhé, tối nay ở đây đừng về nữa?”
“Được thôi”.
Đàm Thu không từ chối, sau khi chào tạm biệt Trần Đức, hai người cùng rời đi.
Đợi khi họ đi rồi, Phì Tứ mới nói: “Đại ca, mời đi theo tôi!”
Phì Tứ dẫn Trần Đức tiến vào thang máy, tiến thẳng tới tầng hầm, lên một chiếc Mercedes Benz. Đích thân hắn ta lái xe dẫn anh tới một khách sạn năm sao rồi lên luôn tầng mười sáu.
Toàn bộ tầng mười sáu được giới nghiêm, hai bên lối đi đứng đầy vệ sĩ, cho dù Phì Tứ tới nơi này cũng phải kiểm tra một phen.
Sau khi lần mò trên người Phì Tứ được một con dao và một khẩu súng, họ mới thả cho hắn ta vào trong.
Trần Đức thấy súng mà có vẻ ngạc nhiên, hẳn là anh không ngờ Phì Tứ mang theo món đồ này.
Phì Tứ giải thích: “Sau lần trước giao đấu cùng đại ca, tôi mới phát hiện ra đôi lúc dù nhiều vệ sĩ cũng vô dụng, phải mang theo vài thứ phòng thân, thế nên mới cố kiếm lấy thứ này”.
Trần Đức không đáp, tên này đúng là vấp ngã một lần, khôn lên một chút.
Đi tới giữa hai tên thủ vệ, Trần Đức không đợi họ kiểm tra đã lôi từ trên người ra một con dao găm.
Khi anh đang định giao cho họ thì thủ vệ nói: “Cậu Trần, lão đại từng dặn rồi, anh không cần kiểm tra, có thể mang theo bất cứ thứ gì”.
“Ồ?”
Khóe miệng Trần Đức khẽ giật giật, ngày càng hứng thú với “Ân Thập Nương” này.
Ở bên cạnh, Phì Tứ cực kỳ kinh ngạc.
Trong trí nhớ của hắn ta, chưa một ai có thể mang vũ khí khi gặp Ân Thập Nương.
Hắn ta cũng không ngờ rằng Trần Đức có được đãi ngộ này.
“Hai vị, mời đi bên này!”
“Được, làm phiền dẫn đường”, Phì Tứ khách sáo.
Trần Đức nghẹn lời, Ân Thập Nương này thích tỏ vẻ phức tạp nhỉ.
Giống như nhìn ra được Trần Đức không vui, Phì Tứ mỉm cười giải thích: “Đại ca, anh đừng thấy lạ, lão đại cũng vì đề phòng bất trắc thôi, mấy năm nay cô ấy đắc tội quá nhiều người”.
Toàn bộ tầng mười sáu của khách sạn được Ân Thập Nương bao trọn, trừ phi có người dẫn đường, nếu không chẳng ai biết cô ta đang ở phòng nào.
Không phải Ân Thập Nương cố tình tỏ ra thần bí.
Mà là vì kẻ thù của cô ta quá nhiều.
Người phụ nữ này quá tàn nhẫn, hành xử quyết đoán. Sau khi tiếp nhận hội Hồng Nguyệt từ lão đại đời trước, người này làm việc nhanh gọn dứt khoát, ba năm nay đã xử lý không biết bao nhiêu thuộc hạ không vâng lời.
Mà trong số những thuộc hạ này, có người từng ở địa vị cao hơn cả Phì Tứ!
Chỉ cần không trung thành với cô ta hay vì lập công mà kiêu ngạo, cảm thấy mình có máu mặt, hoặc là bị cô ta tống vào đồn, hoặc sẽ biến mất mãi mãi.
Nói rằng Ân Thập Nương tàn nhẫn, nhưng cô ta lại có chỗ không tàn nhẫn, trước giờ chỉ nhắm vào sự việc chứ không đối phó với con người. Gia quyến và anh em của những kẻ bị xử trí vẫn còn khỏe mạnh.