Lục Lâm Khai quỳ trên đất, hai mắt trợn trừng, đầu gối đau đớn nhưng vẫn bò vào phòng tân hôn, cơn đau làm cơ thể ông ta run lên từng trận, cả người co giật, dưới đầu gối đã có một vũng máu tươi chói mắt.
Ông ta kinh hoàng nhận ra, từ lúc mình ra tay đến bây giờ, Trần Bát Hoang căn bản không thèm liếc mắt nhìn mình lấy một cái…
Nỗi thất vọng tràn ngập trong lòng, tâm trạng Lục Lâm Khai phức tạp đến cùng cực.
Trên thực tế.
Trần Đức đã lương tay rồi.
Mạng của Lục Lâm Khai, tốt hơn là nên để cho Lục Thư Tuyết giải quyết.
“Cậu… cậu Chương…”, Lục Lâm Khai nhìn về phía Chương Hằng cầu cứu.
“Rác rưởi”.
Trong đại sảnh, Chương Hằng nhàn nhạt phun ra hai chữ, sau đó, sáu vị trưởng lão tối cao nhà họ Chương bước ra.
Lập tức…
Một cỗ cường lực dời núi lấp biển đột nhiên xuất hiện, hô hấp của đám người lớn bé nhà họ Lục trở nên nặng nề, gấp gáp. Dường như có một ngọn núi lớn đè trên lưng vậy.
Khí lực của đám người này quá mạnh.
“Hằng Nhi, cần chúng ta giúp đỡ không?”. Một chưởng lão cưng chiều hỏi Chương Hằng.
“Không cần”.
Chương Hằng lắc lắc đầu, kiêu ngạo nói.
Sự thất bại của Lục Lâm Khai đã được hắn dự đoán từ trước.
Bởi vì, cho dù là hắn ta, cảnh giới Linh Căn Kỳ đỉnh phong cũng không phải đối thủ của Trần Bát Hoang.
Lục Lâm Khai không bại mới lạ ấy.
“Trần Bát Hoang, chẳng lẽ mày vẫn ngây thơ mà cho rằng, có thể ở trên Thiên Kiếm Phong mấy tiếng đồng hồ là có thể đánh bại tao ư? Ha ha, rất xin lỗi, bây giờ ông đây đã là cảnh giới Linh Hải Kỳ rồi!”
Lời nói của Chương Hằng nhẹ nhàng mềm mỏng, bây giờ, hắn ta đã thăng lên thành võ giả Linh Hải Kỳ, cho dù chỉ là sơ cấp, hắn ta cũng sở hữu sức mạnh bá đạo, chiến lực khủng bố, đủ để chiến đấu với võ giả trung kì.
Vừa nói chuyện, cơ thể hắn vừa bùng nổ sức mạnh.
Một cỗ linh lực mạnh mẽ quấn lấy hắn như một cơn gió, cường độ gió nồng hậu đến mức làm mọi người hoa mắt, chóng mặt.
“Ồ!”
Trong mắt Trần Đức xuất hiện một tia kì lạ.
Hóa ra là cảnh giới Linh Hải Kỳ.
Chỉ vài tiếng ngắn ngủi mà đã cảnh giới đã tấn thăng nhiều như vậy…
Tên Chương Hằng này, hình như cũng không tồi.
Có điều.
Cũng chỉ là ‘không tồi’ mà thôi.
Hắn ta so sánh với Trần Đức ở hiện tại, khoảng cách chênh lệch có thể nói như trời với đất, nhìn thấy vẻ kiêu ngạo, tự phụ, tự luyến của hắn ta, Trần Đức căn bản không thèm nói gì.
“Trần Bát Hoang, mày có cảm nhận được thực lực mạnh mẽ của tao không? Cảm thấy khoảng cách của tao và mày xa như thế nào không? Ha ha!”, Chương Hằng bắt được tia kinh ngạc trong mắt Trần Đức, thấy anh vẫn đứng bất động, tưởng anh đang sợ hãi, lo lắng.
Dường như để lấy lại thể diện đã mất trước đó, hắn ta không lập tức ra tay mà điên cuồng chế nhạo và mỉa mai đối phương.
“Loại rác rưởi như mày cũng xứng đứng ở đây, cũng xứng làm anh hùng cứu mỹ nhân trước mặt Chương Hằng tao?”
Khóe miệng nhếch lên, hắn cười đến điên đảo, nước miếng bắn tứ tung: “Mày trâu bò như thế, có giỏi thì động vào tao đi, đánh tao đi này”.
“Cậu Chương, loại rác rưởi như hắn, sao dám ra tay với cậu chứ”. Lục Lâm Khai thấy vậy ngay lập tức mở miệng nịnh bợ với vẻ mặt xu nịnh: “Nếu hắn ta dám manh động, chỉ cần dùng một chân của cậu cũng có thể dẫm nát hắn, con mẹ nó, đến bảng xếp hạng thanh niên tài tuấn còn chưa có tên, lại dám đến đây làm anh hùng cứu mỹ nhân, còn dám đến nhà họ Lục, cũng không soi lại mình trong bãi nước tiểu đi”.
Đến Lục Lâm Khai lúc này cũng trở nên hưng phấn, mặc dù ông ta bị thương, nhưng những vết thương này không phải không thể chữa khỏi, chỉ cần Chương Hằng giết chết thằng ranh này, mọi kế hoạch của ông ta vẫn có thể tiến hành như cũ.
Dựa theo biểu hiện của ông ta, sau khi mọi chuyện kết thúc, không chỉ được ngồi lên ghế gia chủ nhà họ Lục, lại có thể bám đuôi Chương Hằng, có nhà họ Chương làm chỗ dựa, đến lúc ấy ông ta chắc chắn sẽ là một bước lên trời.
Trần Đức vẫn đứng yên ở đó.
Không nói một lời.
Anh vốn là người không thích nhiều lời.
Chỉ lặng lẽ nhìn đám hề này biểu diễn.
Nhưng,
Anh càng như vậy, mọi người càng nghĩ là anh đang sợ hãi, ngay cả Bộ Kinh Phong cũng không khỏi lóe lên một tia thất vọng, thở dài một hơi.
Đôi mắt của Lục Thư Tuyết ảm đạm,
Tất cả, còn có thể cứu vãn được hay không?
“Trần Bát Hoang, sao vậy? Sao lại đứng ngây ra như thế? Trước đó chẳng phải mày rất điên cuồng sao? Rất trâu bò nữa. Lúc ở trên Thiên Kiếm Phong, sự kiêu ngạo đó đâu mất rồi?”
Chương Hằng rống lên như một con sư tử cái, điên cuồng như muốn ăn thịt người, từng bước từng bước đi về phía Trần Đức, đứng cách anh nửa mét.
Bộ dạng dữ tợn của Chương Hằng,
Làm tất cả mọi người khiếp sợ, dường như bất cứ lúc nào hắn cũng có thể nhảy dựng lên giết người, với tính cách của hắn, hoàn toàn có khả năng ra tay với những người không liên quan.
Một số võ giả của nhà họ Lục bị dọa cho tái mặt, không kìm được mà lùi lại vài bước.
Lục Thư Tuyết cũng rất sợ hãi, có điều cô ta không rút lui, cô đến gần Trần Đức và nắm lấy tay anh.
Cho dù có chết,
Cô cũng phải bảo vệ Trần Đức an toàn rời đi.
Thấy hành động của Lục Thư Tuyết, lại nghĩ về tất cả mọi việc xảy ra ở Thiên Kiếm Phong, Chương Hằng càng thêm tức giận hơn.
“Còn dám bắt ông đây cút khỏi Thiên Kiếm Phong, mày nói lại một câu tao nghe coi. Con mẹ nó, mày còn đánh tao, động vào tao thử xem. Bây giờ biết sợ, biết vâng lời rồi?”
Trong đáy mắt của Trần Đức lóe lên tia mất kiên nhẫn.
Anh vốn tưởng Chương Hằng sẽ trực tiếp ra tay, không ngờ hắn ta lải nhải nhiều như vậy.
Làm anh có chút phiền.
Cuối cùng,
Nhịn không được mà mở miệng: “Nếu anh đã thiết tha yêu cầu đến vậy, được, tôi sẽ thành toàn cho anh”.
Nói xong,
Trần Đức thật sự ra tay.
Không có một lời vô nghĩa, cũng không có chút dây dưa, anh giơ nắm đấm lên đập thẳng vào ngực Chương Hằng.