Bát Gia Tái Thế

Chương 522: Chương 522: Đến tháp Tụ Linh tìm Cổ Tinh Hoa




Ngay sau đó…

“Ha ha ha… ha ha ha…”

“Ha ha ha…”

Trên quảng trường, mấy ngàn người cười ầm lên.

Bọn họ cười rất khó coi.

Còn khó coi hơn cả khóc.

Vừa cười vừa rơi nước mắt, cứ như phát điên rồi, mấy ngàn người bị một mình Trần Đức áp chế, không ai dám trái ý anh, trong lòng bọn họ ngoài sợ hãi cũng chỉ có sợ hãi.

“Ha ha!”

Mấy người Đàm Thu kích động đến mức hốc mắt đỏ bừng, hận không thể thét lên một tiếng cho thoải mái. Lữ Đông Dã thì cất tiếng cười to: “Thoải mái thật, đúng là sướng mà!”

Thầy trò Lục Phong và Trần Nguyên Bình thì há hốc mồm mà nhìn, không biết nên nói gì cho phải. Trần Bát Hoang đã hoàn toàn thay đổi nhận thức của bọn họ…

Báo thù!

“Tên khốn kiếp, tuy anh làm vậy rất khốn kiếp, nhưng bà cô đây thích!”, Ưng Thanh Vũ hưng phấn quơ quơ nắm đấm, cô ta cũng giống như mấy người Đàm Thu, cảm thấy cực kỳ phấn khích.

Trần Đức không để ý đến cô ta, mà đi đến trước người Kỳ Hàn và Ức Thư Huyên, đút cho bọn họ mỗi người một viên thuốc.

Tuy đã uống thuốc nhưng sắc mặt hai người vẫn trắng bệch như trước, mày cau chặt.

Thương thế của bọn họ quá nặng.

Thuốc mà Trần Đức đã luyện chế trước đó không thể nào khiến bọn họ thức tỉnh, hai người này bị nội thương cực kỳ nghiêm trọng.

Bọn họ chỉ còn một hơi thở.

Nếu không phải tâm trí cứng cỏi, e là bọn họ đã sớm chết rồi!

“Kỳ Hàn bị Diệp Ca đánh trọng thương, còn Ức Thư Huyên là do ai làm?”, giọng Trần Đức trầm khàn, sát ý quét qua bốn phía.

Tuy anh không quá thân thiết với Ức Thư Huyên, nhưng ngay thời điểm nguy nan, cô ta có thể đứng ra trợ giúp mấy người Đàm Thu, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đáng để anh cứu cô ta.

“Cổ Tinh Hoa, là Cổ Tinh Hoa!”, Lữ Đông Dã giành nói trước: “Trước đó, cũng chính Cổ Tinh Hoa bảo đám người Hồ Ngạo giết chúng tôi, cậu Trần, cậu nhất định phải giành lại công bằng cho bọn tôi!”

“Hắn không chỉ muốn giết chúng tôi, mà còn muốn chiếm lấy chị dâu Thanh Vũ".

Chị dâu Thanh Vũ…

Xưng hô này khiến Âu Dã Thanh Vũ đỏ mặt, để lộ sự dịu dàng và e thẹn của thiếu nữ, nhưng cô ta cũng không hề phủ nhận, trái lại còn rất hưởng thụ và cảm thấy thoải mái vì điều đó.

Có điều…

Cô ta biết rất rõ Trần Đức và chị gái Âu Dã Tư Linh của mình có hôn ước, và bản thân cô ta còn kém rất nhiều so với chị.

Liệu… Trần Đức có vừa ý cô ta không?

“Cổ Tinh Hoa đang ở đâu?”, Trần Đức cũng không quá để tâm, anh quay sang nhìn Công Tôn Hằng: “Đừng có nói là ông không biết đấy nhé!”

“Hắn… đang ở tháp Tụ Linh!”, Công Tôn Hằng do dự vài giây rồi nói rõ vị trí cụ thể của Cổ Tinh Hoa.

Một mặt là vì Trần Đức quá mạnh, ngay cả ông ta cũng đành phải ngoan ngoãn nghe theo.

Mặt khác, học viện Vô Song không thể mất đi một người mạnh như vậy.

Chỉ cần có thể giữ lại người này, tương lai, học viện Vô Song chắc chắn sẽ xuất hiện thêm một cao thủ.

Tuy là thế…

Công Tôn Hằng không chỉ muốn có Trần Đức, mà còn muốn có cả Cổ Tinh Hoa: “Trần Bát Hoang, hai kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này là Hồ Ngạo và Diệp Ca đều đã chết, cậu muốn bọn họ cười thì bọn họ cũng đã cười rồi đấy, chuyện này có thể bỏ qua được không?”

“Không được!”

Không có gì để thương lượng, vốn dĩ, anh và nhà họ Cổ đã có ân oán khi còn ở thế tục, hiện tại, đối phương lại ra tay giết Ức Thư Huyên…

Đúng thế!

Trạng thái hiện tại của Ức Thư Huyên tuy chưa phải người chết, nhưng cũng chẳng khác gì đã chết.

Dù là anh, muốn cứu cô ta cũng phải phí tâm một phen.

Trong trường hợp như vậy, thử hỏi sao anh có thể bỏ qua cho Cổ Tinh Hoa.

Mà dù anh có bỏ qua thì… Cổ Tinh Hoa có chịu bỏ qua không?

Hai người chưa từng gặp mặt nhưng lại quyết không chết không thôi.

“Đi thôi… đưa tôi đến tháp Tụ Linh!”, giọng Trần Đức cực kỳ lạnh lùng và quyết tuyệt.

Công Tôn Hằng bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy.

Lúc này đây, nếu thái thượng trưởng lão không ra mặt thì phóng mắt khắp toàn bộ học viện Vô Song, liệu có ai là đối thủ của người thanh niên này?

Huống hồ, thân là viện trưởng, nếu phải lựa chọn giữa Trần Bát Hoang và Cổ Tinh Hoa thì đương nhiên, Công Tôn Hằng sẽ chọn Trần Bát Hoang.

“Tháp Tụ Linh chính là vũ khí của lão tổ Vô Song Môn, người đã để lại nó trước khi qua đời. Mỗi một lần chỉ có một người tiến vào được, dù cậu có đến tháp Tụ Linh thì cửa cũng đóng chặt, cậu không thể đi vào”, Công Tôn Hằng lại lần nữa khuyên nhủ: “Việc này nên dừng ở đây thôi!”

“Dẫn đường!”

Trần Đức không thích nói nhiều, từ trước đến nay anh cũng không phải một người dài dòng.

Công Tôn Hằng khó xử, đành phải đi trước dẫn đường.

Mấy người Lữ Đông Dã, Ưng Thanh Vũ, Âu Dã Thanh Vũ nối gót theo sau, đi thẳng đến nội viện của học viện Vô Song.

Nhìn thấy “sát thần” Trần Đức rời đi, chúng đệ tử ngoại việc mới thở hắt ra một hơi, cơ mặt bọn họ đã sớm căng cứng, nụ cười méo mó. Khi nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, cả đám còn chưa hết hoảng sợ, bất giác run bắn người.

Phút chốc… ba chữ “Trần Bát Hoang” hệt như một con sóng, không ngừng truyền đi khắp học viện Vô Song.

Còn chưa đến một tiếng đồng hồ, uy danh của Trần Đức đã lan truyền khắp Vô Song.

Biết được Trần Đức muốn đến tháp Tụ Linh để đánh chết Cổ Tinh Hoa, có gần hai ngàn người đã chờ sẵn ở đây. Trong đó, người yếu nhất cũng là cao thủ Linh Căn kỳ.

Tất cả bọn họ đều là giáo viên hướng dẫn và đệ tử trong nội viện.

Trước sự chờ mong của mọi người, chẳng mấy chốc, Công Tôn Hằng đã dẫn theo đoàn người của Trần Đức đi đến tháp Tụ Linh.

Tháp Tụ Linh đứng sừng sững trên đỉnh Thanh Vân, thân tháp đen như mực, cao đến trăm mét, đường kính khoảng ba mươi mét, phía trên có khắc các đường vân rất kỳ quái, khó mà tưởng tượng được một tòa tháp như vậy lại là binh khí mà trước kia lão tổ của Vô Song Môn sử dụng.

Hiện tại, tóa tháp này trở thành nơi tu luyện của học viện Vô Song, một ngày trong tháp tương đương với mười ngày khổ tu bên ngoài.

Có rất nhiều đệ tử của học viện mong ngóng một ngày nào đó có thể tiến vào tháp Tụ Linh.

“Hắn… đang ở trong đó?’, Trần Đức quan sát tháp Tụ Linh, thờ ơ nói.

“Đúng vậy, một khi tháp Tụ Linh khởi động thì cổng lớn sẽ biến mất. Nếu muốn giết hắn, cậu cần phải chờ ít nhất là đến ngày mai, cổng mới lần nữa mở ra”, Công Tôn Hằng vuốt râu, chậm rãi nói.

“Nếu như… tôi không muốn đợi thì sao?”, ánh mắt Trần Đức sâu thẳm, trong đó có ánh sáng lóe lên.

Hôm nay, anh phải giết chết Cổ Tinh Hoa.

Cổ Tinh Hoa phải chết!

Và…

Phải chết trong hôm nay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.