Nơi này dù là thành phố Ninh An, nhưng đối với nhà họ Chu - gia tộc đứng đầu và nhà họ Thành - gia tộc đứng thứ hai thì nhà họ Kỳ chỉ là rác rưởi, là cặn.
Đừng nói gia chủ hai nhà, ngay cả một người thuộc lớp trẻ như Thành Kỳ Võ cũng dám coi nhà họ Kỳ như một cái chợ, quán trà, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Thế nên, họ có thể tới Ninh An và tới nhà họ Kỳ cũng không kỳ lạ.
Kỳ Hàn biết, bọn họ tuyệt đối là đến vì Trần Đức!
Thế nhưng, điều làm hắn bất ngờ là Lục Phong cũng tới!
Kỳ Hàn là một thành viên trong gia tộc lánh đời nên sao có thể không biết Lục Phong? Mấy ngày nay, giới lánh đời bọn họ đã lộn tùng phèo do ông ta đến.
Mười vị trí kia giống như một ổ bánh ngọt, ai cũng muốn ăn một ngụm, chiếm lấy một vị trí!
Thế nên, họ không muốn biết có một cao thủ đến từ Côn Luân Hư như Lục Phong cũng khó!
Đây chính là người mạnh hơn cả những gia tộc lánh đời đó!
Kỳ Hàn đã gặp qua rất nhiều trường hợp phô trương, nhưng... tình huống có cả hai gia chủ của gia tộc lánh đời cộng thêm một cao thủ ở Côn Luân Hư thì hắn lại chưa từng thấy!
Cũng chẳng ngờ sẽ gặp được việc này!
Kỳ Hàn khẽ cắn môi rồi nói: "Thưa cậu, Chu Hồng Vận và Thành Cực An đã tới, cậu cứ trốn đi đã, tôi sẽ ra gặp họ!"
"Ồ? Vừa hay, tôi cũng muốn tìm họ, tới đúng lúc ghê", sắc mặt Trần Đức vẫn bình tĩnh như không, anh biết hai nhà Chu Thành sớm muộn gì cũng tìm tới cửa, nhưng không ngờ lại đến nhanh vậy.
Giờ mới bao lâu?
Mới một ngày một đêm thôi mà nhà họ Thành và Chu đã xông đến thì đúng là chẳng thèm coi nhà họ Kỳ và những gia tộc ở thành phố Ninh An ra gì!
"Thưa cậu...", Kỳ Hàn nói: "Hai lão già đó có thực lực rất mạnh, có lẽ cậu không phải đối thủ của họ đâu. Huống chi, ngoài họ ra còn có Lục Phong của Côn Luân Hư cũng đến".
"Ba người họ cùng nhau tới thì rất mạnh!"
Hai từ rất mạnh được Kỳ Hàn nhấn mạnh.
Ba người kia quả thật xứng với hai từ rất mạnh.
Ít nhất, bất cứ ai trong họ ra tay cũng có thể khiến Kỳ Hàn tan xương nát thịt, nghiền thành cám và phá hủy nhà họ Kỳ!
Ba cao thủ đến nhà họ Kỳ nên cả gia tộc đều chìm trong bầu không khí căng thẳng.
Giờ phút này, đền thờ của nhà họ Kỳ đứng đầy người.
Chỉ cần là thành viên nòng cốt của gia tộc thì đều đến đây, giữa đám người đứng một nam một nữ, họ là bố mẹ của Kỳ Hàn, Kỳ Ngọc Thư và Lâm Lam.
Kỳ Hàn không ở thì nhà họ Kỳ do họ làm chủ.
Mà lúc này, ngồi ở ba chiếc ghế trước đền thờ cũng không phải người nhà họ Kỳ.
Lục Phong để râu quai hàm, mặc một bộ đồ đơn giản ngồi chính giữa, trong tay đang vân vê hai viên sắt to bằng quả óc chó, nhắm mắt không biết đang nghĩ gì.
Bên trái là Chu Hồng Vận cao 1m6, đội chiếc mũ phớt. Bên phải là gia chủ nhà họ Thành - Thành Cực An, cạnh ông ta là một cây gây ba-toong được làm bằng ngọc.
Ba người ngồi đó không nói gì.
Bên trong đền thờ áp lực đến khó thở, không ai dám nói chuyện, trong không khí giống như vắt ngang một ngọn núi khổng lồ ép tới 200 300 người trong ngoài đền thờ của nhà họ Kỳ mặt mày tái nhợt, hô hấp khó khăn, tim đập thình thịch!
Đúng vậy!
Đó chính là sức mạnh của gia chủ hai nhà Chu Thành và Lục Phong. Họ thật sự rất mạnh!
Khoảng 5 phút sau, Chu Hồng Vận cuối cùng cũng mở miệng, trong mắt ông ra lóe lên sát khí và tức giận nói:
"Thời hạn tôi cho mấy người đã đến, Kỳ Hàn, Trần Bát Hoang, Chu Hồng Diễu lại chẳng tên nào xuất hiện. Nhà họ Kỳ các người không coi Chu Hồng Diễu tôi hay gia chủ nhà họ Thành và Lục tiền bối ra gì đúng không?"
Nếu không phải Lục Phong đang ở đây thì ông ta đã sớm giết người để trả thù và diệt sạch nhà họ Kỳ rồi!
"Gia chủ Chu, con trai tôi không ở nhà, hay là... hay là ông chờ thêm một lát nữa?", Kỳ Ngọc Thư giống như tên của mình, mặt mày như ngọc toát lên vẻ thư sinh.
Ngoài miệng ông ta nói vậy, nhưng trên thực tế đã lén cử người đưa Kỳ Hàn và một số mầm mống tốt của nhà mình rời đi!
Chỉ cần mầm mống của gia tộc vẫn còn thì nhà họ Kỳ sẽ không bao giờ bị diệt!
Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày họ vùng dậy thêm lần nữa!
Vả lại, còn đứng ở vị trí cao và đi được xa hơn!
Kỳ Ngọc Thư có lòng tin ấy!
Vốn, Kỳ Hàn cũng có tư chất cực tốt. Huống chi, bên cạnh thằng bé còn có một Trần Bát Hoang!
Bọn họ vẫn còn trẻ và cần chính là thời gian!
Một khi trưởng thành thì chắc chắn sẽ vượt xa đám thế hệ trước như họ.
"Ha ha...", Thành Cực An bỗng cười, tiếng cười trầm khàn như tiếng quạ kêu mang đầy mùi vị chết chóc khiến người ta cảm thấy lo sợ.
Ông ta liếc Kỳ Ngọc Thư rồi ngó sang Lâm Lam và mỗi một người trong nhà họ Kỳ, thu hết vẻ sợ hãi trên gương mặt họ vào mắt, âm u lạnh lùng nói:
"Nhà họ Kỳ định bao che cho họ hả?"
"Ầm!"
Thành Cực An vừa dứt lời thì bỗng ra tay, linh khí điên cuồng xông ra theo một quyền như vũ bão của ông ta rồi đánh vào đùi phải của Kỳ Ngọc Thư.
"Rắc!"
Vào khoảnh khắc ấy, hầu như chẳng ai thấy được chân của Kỳ Ngọc Thư đã gãy! Giống như bị một đao chặt đứt! Trực tiếp mất mất một khúc!
Kỳ Ngọc Thư trơ mắt nhìn chân mình gãy, nhưng lại không thấy đau!
Quá nhanh!
Nhanh đến nỗi thần kinh của ông ta không cảm thấy đau, khoảng 10 giây sau, Kỳ Ngọc Thư mới thấy đau đớn truyền đến, rồi kêu lên một tiếng, ngã xuống đất, mặt mày tái mét chẳng có chút máu.
"Ngọc Thư!"
Lâm Lam hoảng sợ, nước mắt không kìm được chảy xuống, trên người bà ta dính đầy máu bắn ra từ phía chồng mình. Mùi máu tươi như một cây kim bén nhọn đâm vào trái tim bà ta khiến Lâm Lam hết sức đau đớn.
"Tôi... không sao...", Kỳ Ngọc Thư cố nén đau nhức, trong mắt tràn ngập tơ máu, run giọng nói. Nhưng ở trước mặt người phụ nữ của mình, ông ta vẫn cố cười.
Bên trong đền thờ, mọi người trong nhà họ Kỳ đều trợn to hai mắt nhìn.
Chỉ một chiêu...
Rốt cuộc Thành Cực An mạnh cỡ nào?
Ông ta cách Kỳ Ngọc Thư tận 3m đó!
Cách 3m mà một chiêu đã xử lý được kẻ địch...
"Cái chân này coi như là sự trừng phạt vì các người không nghiêm túc làm việc. Tôi chỉ đợi thêm 10 giây, 10 giây sau, nếu Kỳ Hàn không xuất hiện, vậy... tôi sẽ lấy thêm một cái chân khác của ông ta", Thành Cực An chống gậy ba-toong, ánh mắt kiêu ngạo nhìn về phía mọi người trong nhà họ Kỳ.