“Không phải cô ấy bị thương rất nặng sao, sao có thể đi nhanh hơn chúng ta được?”, Lương Khâu cầm lấy thiết bị theo dõi xem, ánh mắt không thể tin được: “Chuyện này không thể nào!
Bọn họ vừa đi vừa chạy với tốc độ rất nhanh trong suốt quãng đường nhưng lại đuổi không kịp người muốn tìm, không những thế, khoảng cách giữa đối phương và bọn họ lại ngày càng xa hơn.
"Tiếp tục đuổi theo!"
Đạm Đài Nguyệt rất dứt khoát, nói nhiều cũng vô ích, bước chân nhẹ nhàng, lao đi như chuồn chuồn, vụt sáng giữa các cành cây, biến mất trong nháy mắt.
...
"Đồ khốn, bộ võ kỹ mà tôi truyền cho cho anh có tên là 'Nhân Vương Tam Ấn'. Cực kỳ bá đạo, có thể luyện thành công hay không thì phải xem năng lực của anh rồi!”, cảm nhận được tốc độ cực nhanh của Trần Đức, Ưng Thanh Vũ ngày càng cảm thấy an tâm hơn, sau đó đúng như lời hứa, truyền thụ võ kỹ cho Trần Đức, Trần Đức kích động, cẩn thận lắng nghe: "Nghe cho kỹ nhé, tôi chỉ nói một lần thôi, Nhân Vương Tam Ấn, ấn thứ nhất là Trấn Lôi Ấn, ấn thứ hai là Thái Bình Ấn, ấn thứ ba là Nhân Vương Ấn...
“Người sáng lập ra Nhân Vương Tam Ấn từng là một vị cường giả, được phong là Nhân Vương. Đầu tiên là ấn thứ nhất trong Nhân Vương Tam Ấn, Trấn Lôi Ấn, luyện được chiêu này sẽ có uy lực sấm sét, uy chấn cửu châu…”
Ưng Thanh Vũ truyền đạt lại rất tỉ mỉ chi tiết, giải thích từng phương pháp tu luyện của Nhân Vương Tam Ấn, từ đầu đến cuối đều nhờ học thuộc lòng, hiển nhiên là cô ta đã rất quen thuộc với Nhân Vương Tam Ấn.
Thực tế thì không chỉ quen thuộc mà cô ta đã học Nhân Vương Tam Ấn hơn một năm rồi, mặc dù chưa hoàn toàn luyện được nhưng cô ta sớm đã thuộc làu phương pháp tu luyện.
Trần Đức không nói lời nào, yên lặng lắng nghe từng câu từng chữ của Ưng Thanh Vũ, đồng thời anh vừa ghi nhớ võ kỹ, vừa bắt đầu suy diễn, lĩnh ngộ chiêu thứ nhất Trấn Lôi Ấn.
...
Học viện Vô Song, trước sông Tây Lưu!
Sau hơn một giờ đồng hồ chăm sóc, cung cấp thức ăn và thuốc men, trạng thái và khí tức của tất cả mọi người đều đã được điều chỉnh về trạng thái tốt nhất.
Thời điểm này, một số người đã bắt đầu quan sát sông Tây Lưu, thảo luận về cách vượt sông không bị ướt.
"Các vị!" .
||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi |||||
Đúng lúc này, trong đám đông, trong số những học viên mà Vũ Văn Hữu tuyển vào, Diệp Ca trong trang phục màu đỏ đột nhiên đứng lên, nói lớn:
"Trước đây, các thầy hướng dẫn cũng đã nói rằng học viên mới như chúng ta rất dễ bị học viên cũ bắt nạt, nhưng...Diệp Ca tôi không nghĩ như vậy. Những người trong quá khứ từng bị bắt nạt, học viên mới khóa chúng ta cũng chịu bị ức hiếp sao? Chúng ta nên đoàn kết với nhau thay vì mặc kệ người ta bắt nạt, mọi người nghĩ sao? "
Giọng nói của hắn không nhỏ, quần áo chói mắt lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, hàng trăm người trong sân, bao gồm các thầy hướng dẫn cũng đều hướng về phía hắn.
"Không sai, dựa vào cái gì mà học viên mới chúng ta lại bị bắt nạt?"
"Đúng vậy, khóa của chúng ta không thể bị bắt nạt, chúng ta phải đoàn kết!"
“...”
Một nhóm người thể hiện đồng tình và phụ họa theo ý kiến của Diệp Ca. Thấy phản ứng của mọi người gần như giống nhau, Diệp Ca nói thêm: "Nếu như chúng ta phải đoàn kết, vậy thì tôi nghĩ chúng ta cần bầu ra một người đứng đầu lãnh đạo mọi người. Nếu không có người lãnh đạo thì không thể đoàn kết được".
"Cho nên…"
Hắn bước ra một bước, khí thế bất phàm, vẻ mặt kiêu ngạo: "Tôi, Diệp Ca, nhà họ Diệp, gia tộc đứng đầu trong 36 gia tộc Địa Sát ở thế tục! Sẵn sàng từ bi làm thủ lĩnh của mọi người, dẫn dắt mọi người trở thành khóa học viên mới mạnh nhất, mọi người có đồng ý không?"
"Tôi đồng ý!"
"Tôi đồng ý!"
Tống Đông và Tư Đồ Tuấn, người thân cận với Diệp Ca, đến từ khu vực Hương Giang, cùng với tám người từng bị hắn đánh bại tâm phục khẩu phục, lập tức đứng lên bày tỏ sự ủng hộ và đồng tình.
Nhưng đa số đều đang không hiểu tình hình trước mắt.
"Diệp Ca, nhà họ Diệp?"
"Đến từ giới thế tục?"
"Đệt, từ khi nào mà người đến từ thế tục cũng xứng làm thủ lĩnh của chúng ta?"
"Gì mà 36 gia tộc Địa Sát, cái quái gì thế?"
“...”
Mấy trăm võ giả đang bàn tán xôn xao, đa số đều là những người sống ở Côn Luân Hư, không biết 36 gia tộc Địa Sát là gì, chỉ biết giới thế tục là thứ rác rưởi, nơi mà bọn họ không thèm đến.
Trong số bọn họ đến thế tục, người nào mà không được xưng là ông lớn, được đối đãi kính cẩn.
Bây giờ người đến từ thế tục lại muốn trở thành thủ lĩnh của bọn họ, sao bọn họ có thể đồng ý được?
Nghe những lời bàn tán xung quanh, vẻ mặt cao ngạo Diệp Ca trở nên lạnh ngắt: "Ai không phục thì có thể đứng ra đây!”
Dứt lời, trên người Diệp Ca bộc phát ra những dao động đáng sợ, chỉ cường giả Linh Căn kỳ mới có!
Khí tức vang dội, những gợn sóng xuất hiện xung quanh hắn.
Trong nháy mắt.
Những lời bàn tán xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh!
Linh Căn kỳ!
Vậy mà lại là Linh Căn kỳ!
Cho dù đa số những người có mặt ở đây đều sống ở Côn Luân Hư, sở hữu những điều kiện đặc biệt, nhưng do tuổi tác, tài nguyên và nhiều lý do khác nhau, rất ít người có thể đạt được cảnh giới này.
Khoảnh khắc này, chín mươi phần trăm trong số những người này đều khiếp sợ, bắt đầu yên lặng không dám phát ra tiếng động!
Ánh mắt Diệp Ca ánh mắt lãnh đạm, thản nhiên quét về phía một đám võ giả: "Các người, đồng ý không?"
"Đồng...đồng ý!"
"Chúng tôi đồng ý”.
Đám võ giả đó sững sờ trong giây lát, sau đó đứng dậy hướng về phía Diệp Ca.
Kế đó, ánh mắt của Diệp Ca tiếp tục quét về phía những võ giả còn lại, tất cả những người bị nhìn, không có ngoại lệ, tất cả đều đi về phía hắn, đứng sau lưng hắn.
"Tôi không đồng ý!"
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên, tiếng quát này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó, một nam thanh niên bước ra khỏi đám đông, trông khoảng độ 21 22 tuổi, mặc bột bộ trường bào màu xám, đi giày đen, tóc màu đỏ sẫm, môi mỏng, mắt sắc như kiếm, khí tức mãnh liệt!
"Cổ Tinh Vũ!"
Nhìn thấy hắn ta, trong đám đông võ giả, có người nhanh chóng nhận ra ngay!
"Khóa này, ngay cả hắn cũng đến rồi sao?"
"Khóa này mạnh quá nhỉ?"