Thoát khỏi tự ti thì thế nào? Trương Tử Đằng vẫn là đỉnh núi mà cậu không thể vượt qua, nếu gặp phải Trương Tử Đằng, dù muốn cho gã một trận, chỉ e chưa kịp đến gần đã bị đám vệ sĩ xô ra rồi.
Sự thật cứ trêu ngươi thế đấy.
Đối với Trương Tử Đằng, cậu chỉ có nước bó tay.
“Trương Thiên Dương, đại gia đứng thứ năm thành phố Tần?”
Nghe thấy cái tên này, ánh mắt Trần Đức trở nên đăm chiêu, không ngờ Trương Tử Đằng lại là con trai ông ta.
Còn nhớ hai năm trước quen với Trương Thiên Dương, lúc đó ông ta đi đến trại giam của anh, Trương Thiên Dương lúc đó thân mang trọng bệnh, sắp chết đến nơi, không biết nghe ai nói đến Sửu gia, bèn đến xin chữa bệnh.
Sửu gia rất sắt đá, hoàn toàn không đếm xỉa đến ông ta, ông ta quỳ gối trước cửa phòng giam, khốn khổ van xin suốt ba ngày ba đêm.
May nhờ Trần Đức năn nỉ giùm, Sửu gia mới ra tay.
Lại nói, ông ta vẫn còn mắc nợ ân tình với Trần Đức.
Huống hồ do hoàn cảnh lúc đó, Sửu gia chỉ có thể kéo dài mạng sống cho ông ta được hai năm, tính toán thời gian, bệnh cũ của Trương Thiên Dương cũng đến lúc tái phát.
Bây giờ Sửu gia đã mất, trên thế giới này chỉ còn mình anh có thể cứu được Trương Thiên Dương mà thôi.
Trương Thiên Dương gặp anh cũng phải gọi một tiếng Hoang gia đấy.
Xét vai vế, Trương Tử Đằng chỉ đứng hàng con cháu anh mà thôi.
Nhưng thật ra anh không ngờ lại có thể chạm mặt con trai Trương Thiên Dương ở trường học, hết lần này đến lần khác thằng con cưng này đều ghim thù với anh.
Trần Đức cười, không hề để bụng chuyện này.
Buổi chiều có tiết của Hoàng Tố Tố, cứ tới môn của cô hầu như mọi sinh viên đều có mặt.
Trong lớp vô cùng náo nhiệt, bất kể nam nữ gì cũng đều đang tám chuyện sôi nổi.
Lâm Dao và Tống Ngữ Yên cũng vào lớp. Hai cô gái này cứ hễ đi đến đầu đều trở thành mục tiêu chú ý đến đó, cả đám người vây quanh ríu rít nói cười.
Tống Ngữ Yên nhìn thấy Trần Đức đi học, trong lòng tự dưng thấy lạ, phải biết rằng hôm qua khi Tô An Khê về nhà, mồm miệng sưng vều lên, hỏi có việc gì, cô ả bảo bất cẩn trượt ngã.
Nhưng Tống Ngữ Yên và Lâm Dao không phải đồ ngốc, làm gì có ai ngã mà như thế?
Chắc chắn tối qua đã xảy ra chuyện gì rồi.
Còn tưởng Trần Đức và Đàm Thu sẽ xin nghỉ hôm nay, ấy vậy mà cả hai đều tỏ ra bình thường, khiến cho Tống Ngữ Yên lấy làm lạ.
Lâm Dao lại chẳng thấy có gì lạ, nói gì thì nói Trần Đức cũng là người từng trải qua mưa bom bão đạn, là quân nhân xuất sắc, ngày xưa dù là kẻ thù súng ống lão luyện cũng chẳng làm gì được anh cả.
Chỉ với mấy kẻ hôm qua á? Làm gì có cửa?
“Bà xã, người đẹp Lâm Dao, xin chào”, Trần Đức mỉm cười chào hai cô gái.
“Chào”, Lâm Dao cười hì hì.
“Chào cái gì mà chào, sắp tan học đén nơi rồi kia kìa”, Tống Ngữ Yên liếc xéo, hung dữ nói: “Trần Bát Hoang, hôm nay đến phiên tôi trực nhật, quét dọn nhà vệ sinh, nhiệm vụ này giao cho anh làm”.
“Tuân lệnh bà xã!”, Trần Đức cười hề hề, làm việc cho chủ thuê là chuyện rất hợp tình hợp lý.
“…”
Tống Ngữ Yên không ngờ Trần Đức lại thoải mái đồng ý như vậy, vốn cô còn tưởng anh sẽ từ chối, sau đó sẽ viện cớ xỉa xói vài câu hoặc đánh đuổi anh.
Kế hoạch thất bại, Tống Ngữ Yên chỉ có thể hậm hực trợn mắt liếc Trần Đức.
Trần Đức vô tư ngồi xuống, lấy rượu ra, tu ừng ực như uống nước, trên người anh phả ra mùi rượu thoang thoảng.
Dựa lưng vào ghế, anh mải suy nghĩ rốt cuộc khí đen trên đầu Tống Thiên Vũ là chuyện gì xảy ra.
Lúc đầu anh cảm thấy nó giống như mây đen, nhưng ngẫm lại thì thấy gống như khí đen, hơn nữa luồng khí đen nay chỉ có mình anh nhìn thấy, người khác thì không.
“Tống Thiên Vũ có, Tống Ngữ Yên có không nhỉ?”
Trần Đức đưa mắt nhìn Tống Ngữ Yên, dùng thuật xem tướng phân tích, mở đôi mắt X quang của mình ra, hai mắt dần nóng lên.
Vừa thấy, Trần Đức liền sững sờ.
Trên đỉnh đầu Tống Ngữ Yên cũng có một luồng khí đen!
Chỉ là so với Tống Thiên Vũ thì ít hơn nhiều.
Hai cha con, một tình trạng.
Liên tưởng đến chuyện do H2 gây ra, Trần Đức cũng hiểu được đại khái gần đây đã xảy ra chuyện rồi.
Xem ra trong thời điểm này anh phải kề cận bên Tống Ngữ Yên toàn thời gian thôi.
Chuông vào lớp nhanh chóng vang lên, Hoàng Tố Tố đi từ ngoài cửa vào, cô là một giảng viên xinh đẹp hiếm có của cả trường.
Hoàng Tố Tố đeo kính râm, vóc người đầy đặn, những động tác uyển chuyển trong lúc dạy học của cô có thể khiến rất nhiều người nảy sinh ảo hưởng.
Tiết tiếng Anh của cô kết thúc là chuyện của một tiếng đồng hồ sau, cuối buổi học, Hoàng Tố Tố bỗng dưng nói: “Trần Bát Hoang, lát nữa đến văn phòng của cô một chút”.
“Hả?”
Trần Đức đang mơ màng trong cõi thiên thai bất chợt tỉnh dậy, vội vàng đáp: “Dạ cô, em đi ngay”.
Anh tỏ vẻ khó hiểu, không biết Hoàng Tố Tố tìm mình làm gì, đành nhờ Đàm Thu giúp mình quét dọn nhà vệ sinh, đồng thời nói với Tống Ngữ Yên:
“Hôm nay bố em tìm tôi, bảo tôi phải luôn ở cạnh bên em, lát nữa đừng đi lung tung, ở trong trường đợi tôi”.
Trần Đức lo Tống Ngữ Yên gặp chuyện không may nên nhắc nhở cô.
Nhưng mà thấy dáng vẻ của cô thì chắc vẫn chưa biết tai họa ngầm do H2 gây ra, cô hừ mũi: “Bố tôi là bố tôi, tôi là tôi, ông ấy bảo anh đi theo tôi chứ không phải tôi đi theo anh”.
“Lâm Dao, đi thôi”.
Trần Đức: “…”
Tống Ngữ Yên bị Tống Thiên Vũ nuông chiều thái quá nên bệnh công chúa khá nặng.
“Đứng lại!”
Trần Đức quát khẽ, bất thần vươn tay ra tóm lấy tay Tống Ngữ Yên, quay lại nói: “Đàm Thu, có dây không?”
“Dây? Không có, quai giày được không?”
“Cũng được!”