…
Núi Bách Thú.
Ưng Thanh Vũ và Đạm Đài Nguyệt tìm được một hang động, hẳn là nơi thú hoang từng ở, nhưng đã bị bỏ hoang.
“Cô ở trong hang động trị liệu cho anh ta, tôi ra ngoài cửa hang canh chừng, cố gắng hết sức không để bất kỳ kẻ nào quấy rầy cô!”
“Ừm, tôi không gọi cô thì cô đừng vào!”, Đạm Đài Nguyệt dặn dò.
“Tốt nhất cô đừng giở trò bịp bợm, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”, Ưng Thanh Vũ bực bội nói, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc này, ý thức của Trần Đức đã trở nên mơ hồ, cơn đau bỏng rát khiến anh không thể cảm nhận được những gì đang diễn ra bên ngoài, anh ngồi khoanh chân, cố ép độc ra ngoài!
Tuy nhiên, độc đã hòa vào máu của anh, phát tác vô cùng mạnh, hiệu quả ép độc vô cùng thấp, gần như không có tác dụng.
Toàn bộ cơ bắp, kinh mạch, mí mắt của anh đều run rẩy, loại bỏng rát này không phải là bỏng rát nữa, mà là thiêu đốt!
“Trần Đức, anh vẫn ổn chứ, anh cố gắng gượng!”, Đạm Đài Nguyệt lo lắng, thuốc giải của độc thiêu quả thực sự không có.
Nhưng, lại có một cách giải độc, cũng là duy nhất, chỉ có một cách duy nhất!
Đó chính là cô ta!
Độc thiêu thuộc về dương, dương ở mức cao nhất, còn cô ta, công pháp tu hành, bao gồm cả thể chất đều thuộc về âm!
Hiện tại, nếu muốn giải độc cho Trần Đức, cách duy nhất chính là âm dương điều hòa, âm dương kết hợp…
Nói ngắn gọn, cần Đạm Đài Nguyệt hy sinh sự trong trắng của mình!
“Anh Trần, tôi nợ anh một mạng, lại là người nhà họ Đạm Đài chúng tôi hại anh, tôi có lỗi với anh...”
Đạm Đài Nguyệt đã quyết định hy sinh sự trong trắng, cứu Trần Đức!
Tất cả mọi chuyện đều là từ cô ta mà ra, cô ta phải chịu trách nhiệm với điều đó.
Ngay lập tức, cô ta ngồi đối diện với Trần Đức, bắt đầu vận tâm pháp “Thái Âm Quyết”, cùng với sự chuyển vận của công pháp, nhiệt độ xung quanh cô ta đột ngột giảm xuống.
Thậm chí, chỉ trong chốc lát, trên cơ thể, trên mặt Đạm Đài Nguyệt dần dần hình thành một lớp sương giá...
Trần Đức đã mất hết ý thức, cả người dường như hoàn toàn bị ngọn lửa bao trùm, nhiệt độ xung quanh cơ thể như núi lửa đang phun trào!
Dường như, có thể bị nhiệt độ đó làm tan chảy bất cứ lúc nào, da thịt trên người đỏ như máu!
“A!!!!”
Trần Đức gần như điên dại, đây là loại đau đớn gian nan nhất mà anh phải chịu từ lúc sinh ra đến giờ, từ trong ra ngoài, không có cách nào chống lại, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch dường như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến gặm nhấm, cắn xé, vô cùng khó chịu!
Ngay sau đó, Trần Đức không ngồi khoanh chân nữa, anh thực sự không thể chịu được, đứng dậy, giống như một con bò đực, đấm đá lung tung trong hang động, cả hang động lắc lư như sắp nứt ra.
Ở bên ngoài hang động, Ưng Thanh Vũ rất sốt ruột, nhưng cô ta không dám đi vào, bên ngoài hang động có một hai con thú hoang đang quanh quẩn gần đó, bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào.
“Trần Đức, anh chịu đựng chút nữa!”
Trong hang động, Đạm Đài Nguyệt tăng tốc thôi động tâm pháp, cơ thể càng lúc càng mát, càng lúc càng lạnh, thẳng cho đến khi gần như sắp lạnh cóng, cô ta mới đứng dậy.
Sau đó, từ từ cởi bỏ quần áo, thân hình duyên dáng uyển chuyển dần dần lộ ra, dáng người yểu điệu, khiến người ta chói mắt.
Chỉ là trên làn da như dương chi bạch ngọc được bao phủ bởi từng tầng từng lớp sương giá, sau đó, cô ta đi về phía Trần Đức, một luồng khí lạnh băng giá ập đến, cái lạnh băng giá này, càng lúc càng gần, Trần Đức vốn đã mất lý trí vậy mà cũng cảm nhận được, lập tức nhào đến!
Tiếp xúc hoàn toàn với cô ta.
Trong chốc lát, Trần Đức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, điên cuồng ôm lấy cỗ lạnh giá đó, cảm giác khó chịu trong kinh mạch cũng giảm bớt.
Đạm Đài Nguyệt bất động, cảnh tượng như này cô ta chưa từng nghĩ đến, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, may mà, Trần Đức đã có kinh nghiệm, bản năng đàn ông thôi thúc anh, để anh biết phải làm thế nào, hai bóng dáng quấn lấy nhau, chuyển động.
Một lúc lâu sau, cuối cùng trong hang động hoàn toàn yên tĩnh lại! .
||||| Truyện đề cử: Tình Cảm Chân Thành |||||
Trần Đức nằm trên mặt đất, chìm vào giấc ngủ!
“Trần Đức, mạng tôi nợ anh, trả lại cho anh rồi, về sau…hai chúng ta không ai nợ ai!”, Đạm Đài Nguyệt thong thả đứng dậy, mặc lại quần áo.
Sau đó, cô ta lặng lẽ không tiếng động từ bên khác của hang động mở thông đạo, nhanh chóng rời đi, biến mất trong màn đêm.
Trong hang động, tựa như, Trần Đức mơ một giấc mơ, anh không mơ đến ai khác, mà mơ đến Đạm Đài Nguyệt, dường như, anh và Đạm Đài Nguyệt đang xảy ra quan hệ, giống như Đạm Đài Nguyệt là người phụ nữ của anh, anh hết lần này đến lần khác có được Đạm Đài Nguyệt, đòi hỏi tất cả của cô ấy! Giấc mơ, rất thật!
Ngay cả khi thần trí của anh bị trói buộc, hành động cũng vẫn kịch liệt, hoóc-môn điên cuồng tỏa ra, tràn ngập khắp nơi.
“Haha...”, trong thức hải, Linh Lung khẽ cười, trong tiếng cười mang chút giễu cợt, nhân duyên phụ nữ của Trần Đức quả thực không tệ, đã thất thân rồi, còn nói hai người không ai nợ ai!
“Không chỉ việc xấu biến thành việc tốt, có được một người phụ nữ, còn đột phá, đúng là tên nhóc may mắn”.
“Tỉnh lại đi!”
Một cái phất tay của Linh Lung, một màn ánh sáng chiếu xuống, một lúc sau, Trần Đức tỉnh lại. Nhìn xung quanh, thấy hang động hỗn loạn, có chút nghi ngờ: “Độc của mình, hết rồi sao?”
Anh có chút không rõ ràng. Hơn nữa, còn thấy rất kỳ lạ.
Độc thiêu, sao đột nhiên lại hết rồi?
Trong thức hải, Linh Lung cười khúc khích, nhưng không nói với Trần Đức về việc của Đạm Đài Nguyệt.
“Mình… đột phá rồi?”, cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể, cơ bắp cuồn cuộn của Trần Đức dùng sức, sức mạnh vô cùng bất ngờ.
Đồng thời, anh nhận ra đột phá của anh đã từ Linh Hải sơ kỳ đến Linh Hải trung kỳ rồi!
Thăng cấp rất nhỏ, cũng không lớn, nhưng lần thăng cấp này, quan trọng nhất là sức chống đỡ của cơ thể, kinh mạch đều tăng lên…
Nếu anh đấu với Lâu Tinh Hải một lần nữa, cho dù anh đứng nhường đối phương một quyền, anh của hiện tại cũng không hề hấn gì!
Sức phòng thủ của anh đã mạnh hơn trước!
Hiện tại.