Bát Gia Tái Thế

Chương 220: Chương 220: Hàng thật giá thật




Ba chuyên gia Lục Trầm Ba, Tôn Hưng Quốc, Lâm Đồng Kiệt đều thành khẩn nhận sai, hơn nữa hành động cũng rất tích cực, không tới nửa giờ sau, hai vị thái sơn bắc đẩu trong giới đồ cổ đều lần lượt có mặt tại phòng giám định.

Chu Quý Long hơn 60 tổi, vận Âu phục, Thạch Vân Sinh tầm 80 tuổi, mặc Đường trang được cắt may riêng cực kỳ khéo léo, hai người và Trần Đức chào hỏi lẫn nhau, dáng điệu nôn nóng chỉ sợ không kịp vào giám định Thanh Hà Thượng Đồ.

Không lâu sau đó.

Thân thể Thạch Vân Sinh bắt đầu run rẩy, chòm râu dài cũng rung rung theo, kích động đến nỗi khóe mắt già nua rơi lệ: “Là bút tích thật, đúng là bút tích thật của Đường Dần đó… Không ngờ… không ngờ lúc còn sống ông già này còn được nhìn thấy tranh của Đường Dần!”

“Chắc chắn, tuyệt đối là thật”, Chu Quý Long cũng kích động, vành mắt đỏ hoe.

Không hoạt động trong lĩnh vực của bọn họ thì không ai biết bọn họ cả đời đã đổ bao nhiêu tâm huyết vào đồ cổ, càng không ai biết trong lòng bọn họ, thư họa có địa vị cao đến thế nào.

Đặc biệt là Thạch Vân Sinh, ông không chỉ là một chuyên gia về đồ cổ, mà còn là một nhà thư pháp, hội viên Hội Thư pháp Thành phố Tần, đối với thư họa mà nói, ông coi nó như sinh mạng.

Trần Đức và Miêu Tiểu Thanh nhìn nhau, có vẻ hơi bất đắc dĩ, họ không hiểu được tâm trạng đó.

“Cậu Trần!”, Thạch Vân Sinh xúc động nói: “Có thể cho phép ông già này chụp ảnh để làm kỷ niệm được không?”

Thanh Hà Thượng Đồ tuyệt đối là báu vật của báu vật, đối với những người như bọn họ là vô giá, khi chưa được chủ nhân cho phép, ngay cả ảnh chụp bọn họ cũng không dám tự ý lưu lại.

“Ông cứ tự nhiên ạ!”, Trần Đức cười nói.

Anh cứ tưởng Thạch Vân Sinh chỉ chụp đại một bức ảnh, ai ngờ sau đó ông ta móc điện thoại ra, gọi tới một ekip chụp ảnh vô cùng chuyên nghiệp, khắp mọi ngóc ngách, mọi góc độ đều tỉ mỉ chụp lại.

Đồng thời cũng để Miêu Tiểu Thanh ghi chép chi tiết về bức tranh, hai vị chuyên gia hàng đầu cùng ba vị chuyên gia khác cùng nhau lập giấy chứng nhận hàng thật giá thật, định giá đấu giá khởi điểm là tám triệu.

“Cậu Trần này, cậu hãy tin tôi, mặc dù định giá không cao lắm, nhưng chắc chắn có thể bán được giá rất tốt”, Thạch Vân Sinh nói.

“Vâng, tôi biết rồi”.

Trần Đức gật đầu, mặc dù Thạch Vân Sinh không nói ra, nhưng anh cũng biết giá bán được sẽ không hề thấp, không nói ai khác, hai vị thái sơn bắc đẩu trước mặt này mà tham dự đấu giá, chỉ e phiên đấu giá càng thêm quyết liệt.

Quá trình giám định có đặc trưng là khá tẻ nhạt, cũng may sau khi xem xét khoảng một giờ, rốt cuộc mọi thứ đều xong xuôi. Miêu Tiểu Thanh cũng ghi chép lại cẩn thận, giám sát Thanh Hà Thượng Đồ được đưa vào két sắt, sau đó cất bước tiễn các vị chuyên gia ra về, lúc này mới nói với Trần Đức: “Mấy ông chuyên gia chỉ hận không thể giữ rịt bảo bối này trong lòng thôi đấy, món đồ của cậu thật sự có giá trị vậy à?”

“Tất nhiên là giá trị rồi, ít nhất cũng cả trăm triệu chứ không ít đâu, cậu là người chủ trì, cậu nên giúp tôi thổi gió, làm sao đẩy giá lên cao một chút”, Trần Đức cười nói.

“Trăm triệu á?”, Miêu Tiểu Thanh cả kinh: “Nãy định giá có tám triệu thôi mà!”

“Đó chỉ là định giá thôi!”

Bút tích thật của Đường Dần giá trị đến đâu, trong lòng Trần Đức cũng tự định ra một con số, đừng coi thường khởi điểm không cao, đợi đến khi đấu giá chắc chắn có thể nâng lên cao chót vót.

“Được rồi, nói vậy tôi càng tò mò”.

Giá trị củaThanh Hà Thượng Đồ khiến Miêu Tiểu Thanh phải giật mình, đồng thời càng lúc càng cảm thấy cái ông bạn học nhiều năm không gặp này…

Càng lúc càng quyến rũ đàn bà con gái…

Thân thủ cao tuyệt, cùng với được Trương Thiên Dương coi trọng, chưa hết, trong tay còn có bức tranh cổ giá trị liên thành…

Miêu Tiểu Thanh cảm thấy tuy hiện giờ cô cũng thuộc tầng lớp lãnh đạo cao cấp của Bất động sản Thiên Dương rồi, nhưng so với người đàn ông trước mắt này thì đúng là thua kém quá xa.

Trong lúc còn suy nghĩ, hai người đã trở lại tầng hai.

Toàn bộ tầng hai là một hội trường rất lớn, lúc này trong hội trường đã bắt đầu có người đến, lục tục ngồi vào vị trí chuẩn bị cho buổi đấu giá.

“Còn nửa tiếng nữa là mở màn, Trần Đức, cậu cứ tự do hoạt động một chút trước đi, à đúng rồi…”, Miêu Tiểu Thanh nói: “Chủ tịch bảo tôi nói với cậu, hôm nay ông ta phải tiếp đón mấy nhân vật lớn của chính phủ, biết cậu không thích phô trương, cho nên không đích thân đến đây tiếp cậu, nhờ tôi xin lỗi cậu, nếu cậu nhắm trúng thứ gì trong buổi đấu giá, đừng ngại ra giá, sau buổi đấu ông ta sẽ chi trả toàn bộ”.

“Vậy á? Vậy thì tốt quá rồi, vị đại gia này thật hào phóng quá đi mất”, Trần Đức cười cười, nhưng ngược lại anh cũng không bất ngờ. Nhà họ Hàn ở Giang Bắc bị tiêu diệt, Trương Thiên Dương là người đầu tiên biết tin, lợi lộc ông ta kiếm được từ chỗ đó chỉ e không hề ít.

“Chỗ của cậu là ghế số 888, ghế này bọn tôi bố trí cho người tham quan, cậu nhìn hàng thứ năm đằng trước đi, vị trí đó rộng rãi thoải mái biết bao nhiêu? Chỗ ngồi tốt nhất để đấu giá đấy, người bên chính phủ không muốn khoa trương, nên họ đều ngồi ở hàng đầu tiên, mấy vị trí tốt đã để lại cho một vài doanh nhân, trong đó vị trí 888 là đẹp nhất”.

Từ những việc Trương Thiên Dương làm, Miêu Tiểu Thanh có thể thấy ông ta coi trọng Trần Đức đến thế nào, cho dù là Quan Hổ, hay hai đứa con trai và con gái ông ta cũng chưa từng được hưởng đãi ngộ như vậy.

Miêu Tiểu Thanh lấy thẻ từ ra, đưa cho Trần Đức: “Đây là thẻ từ của hàng thứ năm, lát nữa lúc cậu qua đó, quẹt thẻ để vào là được”.

“Ừ, tôi biết rồi”, nhận lấy chiếc thẻ từ, Trần Đức nói: “Cậu đi làm việc đi, còn nửa tiếng nữa bắt đầu, để tôi tự tham quan được rồi”.

“Được, có chuyện gì cứ tìm tôi nhé, hay là tìm nhân viên công tác đưa thẻ ra là được, cái thẻ này cũng thay mặt cho thân phận của cậu đấy”.

Miêu Tiểu Thanh xoay người rời đi, thân hình uyển chuyển trong chiếc sườn xám, thu hút rất nhiều ánh mắt ngắm nghía.

“Cô nàng này nhìn ngon nghẻ hơn trước nhiều, đúng là vịt hóa thiên nga mà”.

Trần Đức than thở một câu, gái mười tám trổ mã nhìn không ra, mấy lời này không phải nói đùa, có điều so với gái đẹp, Trần Đức thích rượu ngon hơn.

Cảm thấy hơi khát nước, vô thức móc ra bi đông rượu đưa lên nốc vài hớp, rượu nóng chảy xuống cổ khiến cả người phấn chấn hẳn lên.

“Bà nó chứ, xui gì mà xui dữ vậy, đi đứng kiểu gì cũng gặp phải thằng mắc dịch này không biết?”, ngay lúc đó, một giọng nói không hề ôn hòa đột nhiên vang lên, là Lục Tầm Dạ và Mạc Thiếu Dương đang bước về phía này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.