“Trương Tử Đằng, nên có chừng mực!”
Lâm Dao không thể tiếp tục ngồi yên không quan tâm, cô đứng dậy, bước đến trước người Đàm Thu: “Mọi người đều là bạn học, đừng tuyệt tình quá!”
“Ồ?”
Trương Tử Đằng không nghĩ Lâm Dao sẽ đứng ra, gã cảm thấy rất bất ngờ, sau đó lại cười nói: “Lâm Dao mỹ nữ, tôi chỉ muốn giúp Ngữ Yên mà thôi, xin cô nhường đường!”
“Giúp Ngữ Yên thì xin anh đi vòng qua!”, Lâm Dao nói.
Trương Tử Đằng hít sâu một hơi, cố nén giận, dù sao Lâm Dao cũng rất xinh đẹp, gã còn muốn ngủ với cô ta, không thể đắc tội được.
“Được, tôi nghe lời em, đi đường vòng!”
Trương Tử Đằng liếc nhìn Đàm Thu, cố ý nói khích: “Vô dụng tao thấy nhiều rồi, nhưng loại vô dụng trốn sau lưng phụ nữ thì lần đầu tiên thấy đấy!”
“Lại còn khoác lác không biết ngượng, bước qua người mày à? Buồn cười, loại dơ bẩn như mày, tao khinh thường giẫm qua”.
Trong lúc nói chuyện, Trương Tử Đằng vòng qua Lâm Dao, bước ngang qua Đàm Thu.
“Đứng lại!”
Đột nhiên Đàm Thu bắt lấy chân của Trương Tử Đằng: “Tao đã nói không ai được qua!”
Lúc này đây, Đàm Thu không chỉ giúp Trần Đức, mà còn muốn trút hết uất ức trong lòng mình.
Mấy năm trước, Trương Tử Đằng từng làm nhục cậu ấy, sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Hôm nay, cậu ấy không muốn để lịch sử tái diễn.
Bất kể thế nào, cậu ấy cũng không để Trương Tử Đằng toại nguyện.
Cậu ấy không muốn bị làm nhục lần thứ hai.
Trương Tử Đằng dừng chân, nhếch mép cười lạnh.
Gã cố ý đi thật chậm là muốn kích thích Đàm Thu, đây chính là kết quả gã muốn.
“Lâm Dao mỹ nữ, cô thấy rồi đó…”, Trương Tử Đằng nói: “Cô bảo tôi phải làm sao bây giờ?”
Lâm Dao cau mày, cô không ngờ Đàm Thu lại cố chấp như vậy: “Đàm Thu, buông anh ta ra…”
“Lâm Dao, cám ơn cậu, nhưng tôi đã đồng ý với anh Hoang, con người tôi không có ưu điểm gì, nhưng lời đã nói ra chắc chắn phải làm được", Đàm Thu nắm chặt chân Trương Tử Đằng, nhất quyết không buông.
“…”, Lâm Dao bất đắc dĩ, với khả năng của cô, muốn giúp Đàm Thu thì cùng lắm chỉ có thể khuyên nhủ Trương Tử Đằng, chứ không ngăn cản được gã.
“Lâm Dao mỹ nữ, cô vẫn nên tránh ra đi, tôi sợ lát nữa làm cô bị thương đấy!”, Trương Tử Đằng nói.
“Không được!”, Lâm Dao lắc đầu.
Đàm Thu là bạn của Trần Đức, nếu cô bỏ mặt cậu ấy, sau này phải đối mặt với Trần Đức thế nào đây?
Vị đại anh hùng mà cô đau khổ chờ đợi nhiều năm sẽ có cái nhìn thế nào về cô?
“Dao Dao!”, Tống Ngữ Yên tỏ vẻ khó hiểu: “Rốt cuộc cậu giúp ai hả?”
“Ngữ Yên, tớ không thể bỏ mặc được, thật xin lỗi!”, Lâm Dao nói.
Cô biết Trần Đức không phải người bình thường, nếu anh ấy đã không cho bất kỳ kẻ nào đến gần Tống Ngữ Yên thì chắc chắn có cái lý của anh ấy.
“Lâm Dao mỹ nữ, nếu cô đã cố ý xen vào, vậy thì chớ trách tôi…”, Trương Tử Đằng thở dài.
Gã ra hiệu, mấy tên vệ sĩ lập tức tiến đến.
“Lâm Dao mỹ nữ, xin cô tránh sang một bên!”
Lâm Dao đã bày sẵn tư thế: “Đừng nói nhảm, muốn đánh thì đánh!”
“Việc này…”, tên vệ sĩ cầm đầu nhìn về phía Trương Tử Đằng, hắn ta biết gã không chỉ muốn có Tống Ngữ Yên, mà còn muốn chiếm được Lâm Dao.
Trong lúc nhất thời, hắn ta không biết phải làm sao.
Sắc mặt Trương Tử Đằng thay đổi.
Tên vệ sĩ lập tức hiểu ý, hắn ta lần nữa nhắc nhở Lâm Dao: “Lâm Dao mỹ nữ, cô thật sự không tránh?”
Lâm Dao dùng hành động để trả lời hắn ta, cô thình lình ra tay, bắt lấy cánh tay tên vệ sĩ, dùng sức ném.
“Ầm!”
Tên vệ sĩ cầm đầu mất trọng tâm, cả người nện mạnh xuống sàn nhà, đau đớn lan ra toàn thân, trong chốc lát, hắn ta không đứng dậy nổi.
Kế đó, Lâm Dao tiếp tục ra tay với những tên khác.
Đám người này đã sớm có phòng bị, vì thế cô và bọn họ bắt đầu đánh nhau.
Thấy vậy, mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Ôi trời ơi…
Hoa khôi giảng đường Lâm Dao cũng hung thật đấy…
Một chọi sáu vậy mà vẫn không rơi vào thế hạ phong…
Phút chốc, tất cả mọi người đều có cái nhìn mới về Lâm Dao.
Quả thật thân thủ của Lâm Dao rất tốt, sáu người đàn ông cùng lúc đối chọi với cô vậy mà lại bị cô quật ngã hai người.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn bị ép lui.
“Chậc, nể mặt còn không biết điều…”, Trương Tử Đằng liếc nhìn Lâm Dao, lẩm bẩm nói.
Kế đó, gã quay sang Đàm Thu: “Đồ vô dụng, tranh thủ lúc tao còn chưa tức giận thì mau đứng lên, chui qua háng tao, tao có thể bỏ qua, không so đo chuyện mày vô lễ!”
“Ha…”, Đàm Thu nằm rạp trên mặt đất, nắm chặt chân Trương Tử Đằng: “Tao vô lễ với mày, mặt mày dày thật, cũng dám nói ra những lời này?”
Trương Tử Đằng bất đắc dĩ lắc đầu: “Trên thế giới này luôn có một vài con chó vô dụng không ý thức được địa vị của mình”.
“Mày nghĩ mày có thể ngăn được tao?”
Trương Tử Đằng dùng sức, cái chân bị nắm chặt kia hung hăng đạp vào mặt Đàm Thu.
Đàm Thu vẫn ôm chặt lấy gã không buông.
“Đừng đánh nữa!”, xa xa, Tống Ngữ Yên nói: “Trương Tử Đằng, anh có hơi quá đáng rồi đấy! Tôi không đi, anh về đi!”
Tuy Tống Ngữ Yên có tính khí tiểu thư, nhưng sâu bên trong cô ấy vẫn là một người lương thiện, thấy Đàm Thu bị bắt nạt như vậy, cô ấy thật sự không đành lòng.
“Ngữ Yên, anh biết tâm trạng của em, tuy nhiên hiện tại không còn là chuyện giữa em và hắn nữa, mà đã là chuyện giữa anh và hắn!”
Trương Tử Đằng nói: “Tay hắn làm bẩn giày và quần của anh!”
Tống Ngữ Yên ngẩn ra, dường như lần này Trương Tử Đằng có hơi quá mức “bá đạo”: “Tôi đền quần lại cho anh, được chưa? Nếu anh không đi, tôi sẽ nổi giận đấy!”
Trương Tử Đằng nhíu mày.
Cô nàng này đúng là phiền toái.
“Được, tôi nghe lời em, em có thể không đi, nhưng phải cởi bỏ dây thừng”, Trương Tử Đằng khó chịu nói.
Ngay từ đầu, Tống Ngữ Yên vốn muốn cho người thay mình làm khó dễ Đàm Thu, nhưng khi thấy Trương Tử Đằng quá đáng như vậy, cô ấy vẫn mềm lòng: “Đàm Thu, cậu buông anh ta ra, giúp tôi tháo dây, cậu yên tâm, tôi sẽ không đi”.
“Không được, hắn mắng tôi là chó vô dụng, tôi không thể để hắn đi qua!”
Đàm Thu rất quật cường, nhất quyết không nghe theo.
Cậu ấy chỉ nhận mỗi mình Trần Đức, còn lại ai nói đều không nghe.
Huống chi Trương Tử Đằng mắng cậu ấy như vậy, nếu cậu ấy thả Tống Ngữ Yên thì khác nào khuất phục?
Hơn ba năm trước, cậu ấy có thể khuất phục.
Nhưng hiện tại…
Tuyệt đối không thể!
Tuyệt đối không thể!
Tuyệt đối không thể!
Nội tâm Đàm Thu rít gào, cố chịu đựng những đau đớn trên người, cậu ấy từ từ bò dậy, đứng ngăn trước người Trương Tử Đằng.
“Xin lỗi tao!”
“Nếu không, mày sẽ phải hối hận!”
Cậu ấy gầm gừ trong cổ họng, giọng trầm khàn, nhấn mạnh từng chữ một.
Một câu giống với ba năm trước.
Thời gian khác biệt.
Địa điểm khác biệt.
Nhưng người không thay đổi.
Thoáng chốc, ánh mắt Trương Tử Đằng thay đổi.
Những lời này dường như chạm đến điểm mấu chốt của gã.
Cảnh tượng này rất quen thuộc.
Gã cẩn thận suy nghĩ.
Một lát sau, chuyện mà gã vốn cho rằng chỉ chuyện vặt vãnh thường ngày bỗng tựa như một cuốn truyện tranh, dần hiển hiện trong đầu gã.
Ba năm trước đây, trên đường, cũng vì một người phụ nữ mà đã có người nói với gã một câu như vậy.
Mà người đó…
Chính là Đàm Thu!