Cô ta kéo tay của Trần Đức đến trước bàn trà
Trên bàn trà bày hai ly rượu, trong ly là rượu màu đỏ.
Dù cách xa nhưng chiếc mũi nhạy cảm của Trần Đức cũng có thể ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt.
“Hoa dành dành”.
“Xem ra anh vẫn nhớ”.
“Sao có thể quên được chứ?”
Lần đầu tiên Trần Đức phát sinh mối quan hệ nam nữ đặc biệt với Tiêu Mạn Y cũng chính là vì ly “Hoa dành dành” này.
Tiêu Mạn Y có kỹ năng pha chế rất tuyệt vời.
Đối với Trần Đức, cô ta là một bartender tài năng bị đại ca thế giới ngầm kiềm hãm, chỉ cần đưa cho cô ta các loại rượu khác nhau, cô ta cũng có thể pha chế ra loại hợp khẩu vị người uống nhất.
Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân Trần Đức thích cô ta.
Cô ta và rượu của cô ta, đều là “ngon miệng”!
“Hoa dành dành” là một loại cocktail do chính cô ta tự sáng tạo ra. Trần Đức tự nhận là ngàn chén không say, nhưng khi uống một ly “Hoa dành dành” này thôi là anh đã cảm thấy chóng mặt, hương vị êm dịu thanh thuần sẽ chảy qua từng dây thần kinh, xâm chiếm lấy tâm trí anh.
Lần đầu tiên với Tiêu Mạn Y năm đó chính là vì ly “Hoa dành dành” này.
...
“Anh đẹp trai, uống với em một ly không?”, Tiêu Mạn Y kéo Trần Đức ngồi lên ghế sô pha: “Anh còn dám uống không?”
“Sao lại không dám chứ?”
Trần Đức chỉ uống loại rượu này một lần, bây giờ nhìn thấy lần thứ hai nhưng anh chưa từng quên hương vị của ly rượu năm xưa.
Không có nhiều loại rượu có thể khiến anh nhớ mãi không quên.
Hoa dành dành là một trong số rượu có thể khiến anh nhớ mãi.
Hơn nữa, Trần Đức cũng muốn thử xem hiện tại mình có thể chịu được những tác động kỳ lạ… sau khi uống “Hoa dành dành” hay không.
Tiêu Mạn Y cầm lấy ly đế cao, Trần Đức cũng cầm lấy một ly.
Keng!
Hai người khẽ chạm cốc.
Sau đó một hơi uống cạn cả ly rượu.
“Xụp…”
Rượu đi qua miệng, chỉ để lại mùi rượu. Như một mũi dao xẹt qua cổ họng, nó đốt cháy lục phủ ngũ tạng, cơ thể Trần Đức lập tức có cảm giác nóng bừng và cảm giác bị thiêu đốt.
Loại rượu này cũng không có cái gọi là bốc chậm*, sau khi rượu lướt qua lục phủ ngũ tạng, lập tức có tác dụng.
*tác dụng chậm, lâu dần mới ngấm,
Thế nhưng, khi cảm giác này trỗi dậy, “khí” trong cơ thể Trần Đức cũng tự thoát ra, phá hủy tất cả.
Trần Đức vừa động tâm niệm, “khí” kia lập tức biến mất.
Nếu như Trần Đức muốn, tác dụng của “Hoa dành dành” sẽ hoàn toàn biến mất.
Nhưng, anh không muốn!
Uống rượu thì phải có cảm giác này.
Nếu không thì uống rượu làm gì?
“Anh đẹp trai, uống được chứ?”, Tiêu Mạn Y uống cạn ly rượu, đôi mắt trong veo trở nên mơ màng, Trần Đức chưa choáng, cô ta đã choáng trước.
“Ngon lắm, như lúc ban đầu!”. Loại rượu này rất ngon, Trần Đức vẫn muốn uống thêm một ly nữa, nhưng đáng tiếc là hết rồi!
“Vậy em thì sao, có giống như lúc đầu không?”. Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Mạn Y nổi lên một vệt ửng đỏ vì say rượu, cô ta đến gần Trần Đức, hơi khom chân sang một bên, áp sát vào người Trần Đức.
“Tất nhiên không giống rồi, em xinh đẹp hơn trước đây, còn có thêm chút... khí phách giống anh trai em”.
Trần Đức mỉm cười, anh nói thật, Tiêu Mạn Y của một năm trước còn có chút non nớt, nhưng bây giờ giống như một đóa hoa hồng nở rộ, xinh đẹp mà quyến rũ, mặc dù trước mặt Trần Đức dịu dàng ôn nhu, nhưng trong xương cốt của cô ta lại chảy xuôi sự bá đạo mà chỉ các trùm thế lực ngầm mới có.
“Vậy, anh có muốn thử một loại rượu khác không…”. Tiêu Mạn Y càng ngày càng gần Trần Đức, đôi môi đỏ mọng gần như chỉ cách má anh một centimet, hơi thở nóng bỏng vương trên mặt Trần Đức.
“Tôi sợ em sẽ giết tôi”.
Trần Đức giơ tay ra, chạm nhẹ vào chân của Tiêu Mạn Y.
Tiêu Mạn Y mở góc váy, dưới lớp vải mỏng ẩn hiệu một cây súng ngắn nhỏ xinh màu bạc.
“Dùng nó cũng có thể giết được anh sao?”
Nói xong, cô ta liền tùy tiện vứt khẩu súng sang một bên.
“Ai bảo là không thể chứ, nhìn thấy em thì đâu còn suy nghĩ muốn phản kháng”.
“Vậy sao?”
Tiêu Mạn Y chớp mắt.
“Hay là... thử xem?”
...
“Khụ...”
Khi khoảng cách của hai người gần hơn.
Vệ sĩ riêng của cô ta ở cửa tỏ vẻ xấu hổ, ho nhẹ, vốn dĩ gã muốn ngăn lại, nhưng lại thấy hình như hai người không nghe thấy nên chỉ có thể bất lực lắc đầu, đẩy cửa ra, rồi tự giác lặng lẽ đi ra ngoài.
Phì Tứ đứng ngoài cửa đợi rất lâu, hắn ta muốn biết bên trong xảy ra chuyện gì, đúng lúc đó, cửa bên trong mở ra, vệ sĩ thân cận của Tiêu Mạn Y - Nguyệt Nha đi ra ngoài.
Trong chốc lát, Phì Tứ nhìn qua khe cửa thì thấy cảnh tượng trên ghế sô pha và mảnh vải đen bị xé thành mảnh trên mặt đất. Hắn ta tự hỏi liệu mình có nhìn nhầm không, lập tức dụi dụi mắt.
Nhưng đáng tiếc lúc này cửa đã đóng lại, Nguyệt Nha đi tới cửa: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
“Không... không có gì”. Khuôn mặt của Phì Tứ tỏ vẻ kỳ lạ: “Nguyệt đại mỹ nhân, nhân tiện, tình hình bên vẫn ổn chứ?”
“Không cần quan tâm, rất tốt!”
Nguyệt Nha lạnh lùng nói: “Anh đi ra xa một chút đi”.
Nói xong, cô ta nói với vệ sĩ đứng ở cửa: “Còn các anh, lui cách năm mét”.
“Vâng”.
Đám thuộc hạ này không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ ngoan ngoãn rời đi, chỉ có Phì Tứ hiểu trong giây lát.
Được đó.
Vừa rồi không phải hắn ta bị hoa mắt, là thật!
Nếu không Nguyệt Nha sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây.
“Đại ca quá đỉnh”.
Phì Tứ thầm cảm thán.
Xin hỏi trên đời có ai?
Đại ca của hắn ta vừa gặp mặt lão đại của hắn ta lần đầu tiên là đã kéo người lên giường rồi...
Trong ấn tượng của hắn ta, lần nào gặp lão đại, nếu không phải cao cao tại thượng thì cũng là dáng vẻ lạnh lùng?
Ân Thập Nương luôn là nữ thần trong lòng bọn họ, không một ai dám chấm mút hay khinh nhờn cô ta.
Phì Tứ đã từng suy nghĩ liệu rốt cuộc người như thế nào mới xứng với cô ta.
Hắn ta nghĩ thế nào cũng không ra, nữ thần cao cao tại thượng trong lòng mình lại bị Trần Đức đẩy ngã.
“Thế giới này thật điên rồ…”. Phì Tứ líu lưỡi, đứng ra xa, trong lòng sắp coi Trần Đức là thần tượng đến nơi.
Nguyệt Nha đứng ở cửa, hai tay ôm trước ngực.
Cô ta là vệ sĩ thân cận của Tiêu Mạn Y, cũng là em gái kết nghĩa của anh trai Tiêu Mạn Y, lời dặn dò duy nhất của anh trai cô ta chính là muốn cô ta bảo vệ Tiêu Mạn Y thật tốt.