Bỗng, một tiếng nổ vang lên, căn phòng này đang đè ép về phía anh.
Thật mạnh.
Trần Đức giật mình, trước mặt đã khôi phục như thường, giờ đã 7 tiếng từ khi anh về nhà và cũng là 3 giờ sáng. Mọi thứ ban nãy chỉ như một giấc mơ. Nhưng, Trần Đức dám chắc đó không phải mơ, mà là thật!
Giờ phút này, trong đầu anh không những có thêm rất nhiều tri thức mà trong người còn có sức mạnh vô cùng vô tận. Luồng "Khí" vốn không thể sử dụng trong người cũng có thể di chuyển theo suy nghĩ của anh.
"Không ngờ, trên đời này lại có tu hành thật", Trần Đức thầm cảm thán, trong hơn một ngàn quyển sách kia có một quyền là về tu hành.
Giờ anh đang ở vận khí - cảnh giới thứ hai của tu hành.
"Chẳng trách Sửu gia thường nói y thuật Kỳ Môn, lại rất hiếm khi truyền cho mình. Hóa ra, y thuật ấy đều giấu trong Âm Dương Kinh", cuối cùng Trần Đức cũng hiểu được sao Sửu gia lại không truyền y thuật Kỳ Môn cực kỳ lợi hại cho anh.
Đơn giản là vì ông ta không biết, có biết cũng chỉ biết sơ sơ.
Y thuật Kỳ Môn chân chính phải luyện hết Âm Dương Kinh mới có thể hiểu được sự ảo diệu của nó, mà Sửu gia chỉ là dựa vào Âm Dương Kinh kết hợp với y thuật của mình rồi rút ra được một số dẫn dắt và bí thuật.
"Nếu đã đến, sao không vào?"
Trần Đức hoàn hồn lại, nhìn về phía cửa, mở miệng nói: "Bên ngoài gió lớn lắm, đừng để bị cảm".
Anh nhàn nhạt nói xong câu đó, nhưng cũng không đi mở cửa, mà bước đến trước bàn ăn, rót một ly nước ấm.
Cùng lúc đó, một bóng người trùm kín mít bằng áo đen, chỉ chừa một đôi mắt bước từ ngoài cửa vào.
"Uống nước không?", Trần Đức híp mắt, nhìn đối phương hỏi.
Anh đã từng gặp người này, cô là người phụ nữ đã ra tay giúp đỡ Tống Thiên Vũ vào đêm hôm đó.
"Không cần", dưới lớp áo đen truyền ra một giọng nữ khàn khàn.
Trần Đức nhìn chằm chằm cô một hồi, rồi cười nói: "Cô Hoàng, chắc cố ý trầm giọng nói chuyện mệt lắm nhỉ? Dễ khiến họng bị thương lắm đó".
Hoàng Tố Tố ngẩn người, ánh mắt lộ ra vẻ hết sức kinh ngạc, sau đó, giọng nói của cô cũng bình thường trở lại: "Trần Bát Hoang, cậu là người tiêu diệt Gai Độc hả?"
"Đúng vậy", Trần Đức gật đầu.
Đúng là một mình anh đã tiêu diệt Gai Độc mà không có ai giúp đỡ hết.
"Tại sao lại chừa lại một mình tôi?", Hoàng Tố Tố hỏi.
"Bởi vì cô Hoàng rất xinh đẹp", Trần Đức chớp chớp mắt: "Cô tin cái lý do này không?"
"Không tin".
"Không tin thì thôi".
Trần Đức cười, anh giết ai hay không giết ai thì cũng chẳng cần phải giải thích với người khác vì anh ghét nhất là phải giải thích.
Hoàng Tố Tố nói: "Cậu đúng là không đơn giản".
Trần Đức cãi lại: "Tôi rất đơn giản".
"Người có thể một mình diệt cả Gai Độc thì sao mà đơn giản?", Hoàng Tố Tố lập tức vặn lại:
"Tuy tôi đã rời khỏi Gai Độc, nhưng nơi đó đã dạy cho tôi tất cả bản lĩnh, có ơn với tôi. Cậu diệt họ, lại không giết tôi là một sai lầm!"
Hoàng Tố Tố nói xong, trong tay chợt xuất hiện một thanh đao vàng óng dài 1m2, ánh vàng lóe lên, bổ thẳng về phía Trần Đức!
Cô hoàn toàn không coi Trần Đức như một người học sinh, ra tay cực kỳ nhanh và tàn nhẫn.
Trần Đức khẽ nhếch môi, ngón tay bắn ra một cái.
Keng!
Một tiếng vang thanh thúy vang lên, thanh đao trong tay Hoàng Tố Tố lập tức gãy đôi!
Sau đó, anh trở tay nắm lấy cánh tay Hoàng Tố Tố, khẽ xoay một cái, rồi đẩy.
Hoàng Tố Tố chỉ cảm thấy một sức mạnh không tài nào chống lại được truyền đến từ cánh, cơ thể mềm mại run lên, lảo đảo lùi về phía sau, rồi ngồi bệt xuống đất.
"Cô giáo xinh đẹp này, là một sát thủ, không đánh vào điểm yếu là một sai lầm đó", Trần Đức cười hì hì nói: "Không muốn giết tôi thì cần gì phải đến chứ?"
Hoàng Tố Tố hết sức kinh ngạc, cô biết Trần Đức rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh như vậy!
Cô đã dùng hết sức mạnh, song, đối phương vẫn có thể giải quyết mình như đang đùa với một đứa con nít, chẳng hề tốn một chút sức nào!
"Haiz...", Hoàng Tố Tố muốn trả thù là giả, mà chỉ muốn xem coi Trần Đức có biết thân phận của mình hay không thôi. Cô thở dài, nói:
"Ngày mai tôi sẽ rời khỏi thành phố Tần, sau này tôi và cậu cứ coi như người xa lạ đi".
Nghề nghiệp trước đó của cô cũng chẳng hay ho gì, thân phận đã bị người ta biết được rồi thì đương nhiên không thể ở lại đây nữa. Sau khi nói xong câu ấy, cô bèn rời khỏi nhà họ Trần.
Trần Dức không có giữ cô lại, muốn đi hay ở là quyền tự do của Hoàng Tố Tố, anh không có quyền gì để nhúng tay vào hết.
Thấy Hoàng Tố Tố rời đi, Trần Đức cũng không buồn ngủ. Anh mặc quần áo tử tế vào, rồi chạy thẳng đến cầu Thiên Hương, tính đến quán bar Thiên Tuyết xin vài lý rượu uống.
"Đó là... Liễu Như Nguyệt, cô giáo của Tử Hàm?"
Vừa đến cầu Thiên Hương, Trần Đức chợt thấy một người phụ nữ hình như đã uống say, lảo đảo bước đến cạnh cầu, rồi không ngờ lại nhảy xuống.
"Đù!"
Trần Đức giật mình, không ngờ Liễu Như Nguyệt lại nhảy xuống sông, nhìn quanh không có ai, bấy giờ anh mới giậm chân một cái, cả người như có khinh công, mỗi bước chân đã bay ra 4 5m, ba bước đã tới cạnh bờ sông, rồi cũng nhảy xuống.
Chẳng mấy chốc, anh lại trồi lên mặt nước, Liễu Như Nguyệt thì bị anh ôm vào trong ngực.
"Mạng của cô cũng lớn lắm đó".
Trần Đức cạn lời, nếu tối nay không có được toàn bộ truyền thừa của Âm Dương Kinh thì anh quả thật chẳng thể vớt cô ấy lên nhanh như vậy.
Tối nay, Liễu Như Nguyệt mặc một chiếc váy dạ hội ôm sát lấy dáng người đẫy đà khác xa với bộ đồ giáo viên nghiêm túc cứng ngắc của ngày xưa, lộ ra làn da trắng nõn mịn màn, gương mặt xinh đẹp kết hợp với bộ quần áo kia khiến cô ấy trông hết sức quyến rũ.
Đôi chân thẳng tắp thon dài như lóe sáng dưới ánh đèn đường, bên dưới là một đôi giày cao gót khiến cô ấy trông cực kỳ tao nhã.