Bát Gia Tái Thế

Chương 409: Chương 409: Huyết Lãnh




Lục Phong càng cảm thấy xấu hổ hơn.

Dù là Trần Bát Hoang hay thầy ông ta, hai bên đều không phải là người mà mình có thể đắc tội được.

Ông ta đã chứng kiến tận mắt thực lực của Trần Bát Hoang nên biết khi chọc giận anh thì sự việc sẽ càng trở nên rắc rối. Đến lúc đó, chuyện sẽ không đơn giản như vậy nữa.

Ánh mắt Ức Thư Huyên nhìn Trần Đức càng trở nên thất vọng, chán ghét, hoàn toàn không định để ý đến anh.

Một tên võ giả ở trong thế tục thì dù có tư chất, cô ta cũng chẳng coi ra gì.

Điều này giống như một học sinh, khi anh học giỏi từ bậc tiểu học, trung học đến phổ thông, nhưng kiến thức học được lại không cùng một đẳng cấp. Ức Thư Huyên đến từ Côn Luân Hư, còn là người có tư chất khá cao trong học viện Vô Song thì dựa vào cái gì phải xem trọng Trần Bát Hoang?

Vả lại, Lục Phong còn khen Trần Bát Hoang lên trời. Nhưng sau khi gặp, cũng chẳng qua chỉ là như thế thôi.

Trái lại, nó càng khiến cô ta mong đợi về Huyết Lãnh hơn.

Trần Nguyên Bình là một người điệu thấp và nói đúng sự thật, hoàn toàn sẽ không nói khoác, khen một người lên trời giống như Lục Phong.

Ông ta đã nói Huyết Lãnh mạnh, vậy thì hắn chắc chắn là rất mạnh!

Trần Đức như không phát hiện thái độ của mọi người, vẫn ngồi lù lù trên ghế, thưởng thức cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp không chút thua kém Âu Dã Thanh Vũ trước mặt.

Cô ta quả thật rất đẹp.

Trần Đức đã gặp qua rất nhiều người phụ nữ, anh cảm thấy người đẹp thì ít nhất cũng phải như Diệp Khánh Ngôn, Tống Ngữ Yên, Hạ Thiên Tuyết. Thế nên, có thể thấy Ức Thư Huyên có vẻ ngoài xinh đẹp cỡ nào rồi đó.

Có điều, người phụ nữ này quá kiêu ngạo, còn thích tự cho là đúng.

Anh hoàn toàn coi cô ta như một cái bình hoa mà ngắm, trong đầu cũng không có suy nghĩ gì khác. Dưới ánh mắt trắng trợn của mình, anh dần phát hiện cổ và xương quai xanh của Ức Thư Huyên chậm rãi đỏ lên.

"Khốn kiếp", mặt ngoài thì Ức Thư Huyên có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng càng chán ghét tên võ giả đến từ thế tục này hơn. Mặt mày cô ta lạnh lùng, hoàn toàn chẳng thèm ngó Trần Đức lấy một cái.

Thời gian dần trôi, trong đám người bỗng truyền đến từng tiếng ồn ào.

Ngay sau đó, chỉ thấy cách đó không xa, Cổ Thông Thiên và Cổ Lâm dẫn theo mấy người vội vàng chạy tới cửa sân tập.

Chỉ thấy ở chỗ đó có một thanh niên khoảng 28, 29, bên hông đeo một cây đao kiểu nhật, cong như vầng trăng khuyết, không có vỏ.

Trên người hắn tỏa ra một luồng khí thế lạnh lẽo, gương mặt lạnh lùng như đao, kiêu căng ngạo mạn rũ mắt nhìn người bằng nửa con mắt.

Hắn vừa đến đã thu hút vô số ánh mắt, ngay cả mấy tên hội đồng quản trị trường cũng chạy tới, ân cần chào hỏi.

Đó chính là Huyết Lãnh!

Vốn dĩ, hắn nên tham gia tuyển sinh ở khu vực Hương Giang. Tuy đến đây không phù hợp với quy tắc, nhưng điều này lại là niềm vinh dự vô bờ bến đối với đại học thương mại Vân Bắc.

Đưa những võ giả thuộc cấp bậc thiên tài, yêu nghiệt cho học viện Vô Song thì không chỉ những người như Lục Phong được thưởng, mà trường học của họ cũng sẽ có.

Thế nên, mấy gã hội đồng quản trị và hiệu trưởng mới có vẻ ân cần như thế. Những người có địa vị cao như họ lại giống một đám tôi tớ, lộ ra vẻ hèn như vậy trước mặt Huyết Lãnh.

Nhưng dù như thế, họ vẫn nhiệt tình dù bị đối xử lạnh nhạt. Huyết Lãnh cũng chẳng thèm ngó đến họ lấy một cái.

Thoáng chốc, hắn đã đi về phía sân đấu võ.

"Anh Huyết Lãnh!", đám Cổ Thông Thiên, Cổ Lâm bước tới, chào hỏi Huyết Lãnh.

"Ừ", Huyết Lãnh gật đầu với Cổ Thông Thiên.

Cổ Tinh Hoa - anh trai Cổ Thông Thiên là đệ tử của học viện Vô Song ở Côn Luân Hư, hồi đó hai người từng là bạn của nhau.

Lần này, hắn đã đồng ý với Cổ Tinh Hoa giúp đỡ đám Cổ Thông Thiên, Cổ Lâm tiến vào Côn Luân Hư.

"Anh Huyết Lãnh, anh xem lần này có thể kiếm thêm hai vị trí nữa không? Hai người bạn của em cũng muốn đến Côn Luân Hư nhìn thử. Thực lực của họ cũng khá tốt".

Cổ Thông Thiên kính cẩn giới thiệu Cao Viễn và Vân Trung Quân cho Huyết Lãnh.

Huyết Lãnh cũng chẳng thèm ngó họ, chỉ nhàn nhạt nói: "Chuyện nhỏ".

Đám Cổ Thông Thiên, Cổ Lâm đi trước dẫn đường, coi Huyết Lãnh là trung tâm dẫn hắn đi đến sân đấu võ.

"Thư Huyên à, đó chính là Huyết Lãnh!", Trần Nguyên Bình ghé đầu sang, khẽ nói với Ức Thư Huyên.

"Vâng, quả thật là rất mạnh".

Ức Thư Huyên thầm cảm thán, cùng là cao thủ, cô ta có thể cảm giác được Huyết Lãnh đã cố gắng thu khí thế của mình lại, nhưng dù thế, vẫn không có hoàn toàn thu hết lại được. Vì vậy, cô ta có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ và dao động đáng sợ của linh khí trên người đối phương

"Tên này, càng ngày càng mạnh mà!", Trần Nguyên Bình quan sát Huyết Lãnh một lát thì hoảng sợ nói: "Mấy năm trước gặp cậu ta thì cậu ta còn không phải đối thủ của thầy. Giờ... e rằng thầy đã không đỡ nổi 10 chiêu của cậu ta!"

"Cái gì?", Lý Tử Tinh và Ức Thư Huyên giật mình hoảng sợ thốt lên.

Bọn họ biết rất rõ thực lực của Trần Nguyên Bình, gần như đã là Linh Căn kỳ đỉnh phong.

Vậy mà, còn không đỡ nổi 10 chiêu?

Lý Tử Tinh còn đang ôm chút hy vọng, tơ tưởng với Ức Thư Huyên, nhưng sau khi nghe thấy lời đánh giá kia của Trần Nguyên Bình, chút suy nghĩ ấy cũng đã biến mất sạch sành sanh.

Hắn ta lấy cái gì so với Huyết Lãnh?

Cỡ như Lý Tử Tinh, cùng lắm chỉ đáng làm đàn em cho Huyết Lãnh thôi!

"Đây là đệ tử của Phương Tâm Ngọc ư?"

Giọng nói của Trần Nguyên Bình cũng không nhỏ nên đương nhiên Trần Đức đang ngồi cạnh cũng nghe thấy. Anh liếc Huyết Lãnh, nhưng cũng chẳng kinh ngạc hay sửng sốt là mấy.

Sau khi gặp Âu Dã Tư Linh thì cái gọi là thiên tài, yêu nghiệt như Huyết Lãnh cũng chẳng đáng một đồng!

Cùng một lứa tuổi, nhưng Âu Dã Tư Linh đã bỏ xa Huyết Lãnh cả trăm con phố rồi, ok?

Còn với mình, tuy Huyết Lãnh rất mạnh, nhưng Trần Đức vẫn hoàn toàn nắm chắc có thể giải quyết hắn một cách dễ dàng.

Ánh mắt Trần Đức vẫn nhìn chằm chằm đằng sau Huyết Lãnh và xung quanh. Anh đang tìm Phương Tâm Ngọc.

Tiếc là, anh cũng không tìm được.

"Huyết Lãnh, lâu rồi không gặp, nhóc con nhà cậu lại mạnh hơn nữa rồi. Thầy cậu đâu, sao ông ấy không đến?", Huyết Lãnh sắp đi đến sân đấu võ thì Trần Nguyên Bình cũng tự mình đứng dậy chào hỏi hắn.

Huyết Lãnh nhìn thấy Trần Nguyên Bình, khuôn mặt kiêu ngạo cũng hơi dịu đi một chút, nhàn nhạt nói: "Ông ấy đi Thiên Kiếm Phong".

"Thiên Kiếm Phong?", Trần Nguyên Bình kinh ngạc.

"Được rồi, xem ra ông ấy sắp đột phá nhỉ?"

"Đúng vậy".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.