Mạc Thiếu Dương nhìn phía trước, mày hắn ta cau lại.
Không biết từ lúc nào, xe đã chạy đến một đoạn đường vắng, gần như không thấy có xe cộ qua lại. Ngay phía trước xe của bọn họ có một chiếc xe tải màu đen cứ thế chắn ngang, chặn đường đi của mấy người Mạc Thiếu Dương.
Năm người đàn ông đứng dựa vào thân xe, miệng ngậm thuốc, đang không ngừng nhả khói.
“Hoa Ban Hổ?”
Nhìn thấy kẻ cầm đầu, Mạc Thiếu Dương vô cùng khó chịu: “Má nó, tên này định làm gì?”
Diêm Mộng thầm lo lắng, có hơi lúng túng: “Chẳng lẽ bọn họ định ăn cướp?”
“Cho hắn mười lá gan cũng không dám cướp của anh!”, Mạc Thiếu Dương hừ lạnh. Vừa rồi có thể đuổi được Hoa Ban Hổ đi đã khiến hắn ta cảm thấy vô cùng tự tin, hắn ta không tin tên này dám động vào mình.
“Xuống xe!”
Lúc này, lão Đầu Trọc đã đi đến cạnh ghế lái, vung gậy đập vào cửa kính, một tiếng “xoảng” vang lên, cửa kính hệt như bông tuyết vỡ tan tành.
“Mày là tài xế thuê à? Chỗ này không có chuyện của mày, mau cút đi!”, lão Đầu Trọc quát to với tài xế.
“Đại ca, tôi cút, tôi cút ngay!”, nhìn thấy đám người hung thần ác sát, tài xế không chút do dự, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Hoa Ban Hổ cười lạnh, vứt bỏ mẩu đầu lọc trong tay, sau đó dùng mũi chân di mạnh xuống đất, rồi mới bước đến vị trí sau xe BMW, gõ lên cửa sổ.
“Hoa Ban Hổ, mẹ kiếp, mày định làm gì?”, Mạc Thiếu Dương quay cửa kính xe xuống, ngẩng cao đầu, nhìn chòng chọc vào mấy người đứng bên ngoài bằng ánh mắt miệt thị: “Dọa tài xế của tao đi, mày định lái xe giùm tao à?”
“Hửm?”
Hoa Ban Hổ sững sờ, hắn không ngờ lá gan của Mạc Thiếu Dương lớn như vậy, lại dám nói chuyện với hắn.
Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ sơ qua cũng biết, e là tên nhóc này cho rằng lúc nãy ở quán bar, hắn sợ hắn ta nên mới bỏ đi.
“À…”
Hoa Ban Hổ cười lạnh.
Trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn.
Hắn nắm lấy tóc Mạc Thiếu Dương, giật mạnh đầu hắn ta: “Mẹ kiếp, hôm nay ông mày nể mặt mày quá rồi đúng không? Dám nói chuyện với ông mày vậy hả?”
“Hoa Ban Hổ, chẳng lẽ mày không nhận ra tao à?”
Mạc Thiếu Dương đau đến nhe răng trợn mắt, hắn ta hung hăng nói: “Tao là Mạc Thiếu Dương, cậu chủ nhà họ Mạc, mày dàm đụng vào tao, bố tao sẽ không bỏ qua cho mày! Tao ra lệnh mày lập tức buông tay ra!”
“Cậu Mạc? Má nó chứ, tao đụng vào mày đấy!”, Hoa Ban Hổ dùng một tay nắm tóc Mạc Thiếu Dương, tay còn lại thò vào khung cửa sổ, mở cửa xe từ bên trong.
Kế đó, cửa bật mở, hắn lôi Mạc Thiếu Dương ra ngoài.
“Cô em, để tôi ra tay hay cô tự giác?”, liếc nhìn Diêm Mộng trong xe, Hoa Ban Hổ cợt nhả nói.
Diêm Mộng tái mặt, vô cùng hoảng sợ.
Cô ta run rẩy bước xuống xe, đứng sang một bên.
Mạc Thiếu Dương lảo đảo, mất trọng tâm ngã ngồi ra đất, vẻ mặt hắn ta vô cùng khó coi: “Hoa Ban Hổ, mày… mày muốn làm gì? Tao là cậu chủ nhà họ Mạc, mày nể mặt tao chút đi!”
“Ha ha ha ha…”, lão Đầu Trọc đứng bên cạnh ôm bụng cười to: “Các anh em, có nghe thấy gì không, cậu Mạc muốn chúng ta nể mặt cậu ấy đấy!”
“Đúng là ngạo mạn, cậu Mạc, hay cho cậu Mạc!”
“Còn đang mơ à?”
“…”
“Bốp!”
Hoa Ban Hổ vung tay tát thẳng vào mặt Mạc Thiếu Dương, châm chọc nói: “Mày muốn ông mày nể mặt à? Mặt mày là cái khỉ gì hả? Đáng bao nhiêu?”
“Hoa Ban Hổ, mày muốn làm gì?”, Mạc Thiếu Dương ôm lấy mặt, mặt hắn ta đỏ bừng, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Rõ ràng lúc trước trong quán bar, đám người này còn kiêng kị hắn, sao bây giờ lại chẳng sợ gì hết?
Vì sao chứ?
“Hoang mang lắm đúng không?”, Hoa Ban Hổ khom người, nhìn chằm chằm vào mặt Mạc Thiếu Dương: “Có phải cảm thấy rất khó hiểu, vì sao trong quán rượu tao không dám đụng đến mày, mà giờ không chỉ đụng còn đánh mày?”
“Vì sao?”, Mạc Thiếu Dương nghiến răng nghiến lợi nói.
“Muốn biết à? Ông mày không thích nói với mày đấy!”, đương nhiên Hoa Ban Hổ sẽ không nói rằng mình sợ Trần Bát Hoang, nếu bị đồn ra ngoài, hắn còn làm người thế nào nữa?
“Má nó, mày tưởng ông mày sợ bố mày, sợ Phì Tứ à? Bọn họ là cái khỉ gì? Ông mày sợ bọn họ?”
Trong lúc nói chuyện, Hoa Ban Hổ giơ chân đạp lên người Mạc Thiếu Dương, sau đó nói với lão Đầu Trọc: “Đánh cho tôi, đánh cho mẹ nó cũng không nhận ra nó!”
“Được!”
Lão Đầu Trọc nắm chặt nắm đấm, không nói hai lời, lập tức vung quyền, ba người còn lại cũng đồng thời ra tay. Bọn họ hung hăng tẩn Mạc Thiếu Dương một trận, trút hết toàn bộ những ấm ức lúc ở quán bar lên người hắn ta.
“Hoa Ban Hổ, mày dám… ui…”
“Hoa… anh Hổ, rốt cuộc anh muốn gì, muốn tiền tôi cho anh!”
“Huhu… anh Hổ, tha cho tôi, cầu xin anh!”
Mạc Thiếu Dương ôm đầu, lúc ban đầu hắn còn cương, nhưng chưa đến ba phút đã hoàn toàn bị dọa sợ, chỉ biết ôm đầu khóc rống, không ngừng dập đầu: “Cầu xin các người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà! Van xin các người!”
Diêm Mộng đứng bên cạnh cũng hoảng sợ không thôi, vô thức kêu lên: “Đừng đánh nữa, sẽ chết người đó, mau dừng tay, nếu không dừng tay, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
“Ồ…”
Hoa Ban Hổ cười lạnh, phất phất tay ra hiệu mấy người lão Đầu Trọc lui sang một bên.
Tiếp đó, hắn khoanh tay trước ngực, bước từng bước thong thả đến trước mặt Mạc Thiếu Dương: “Cậu Mạc, sao rồi, cậu cảm thấy thế nào?”
Đây là lần đầu tiên Mạc Thiếu Dương đối mặt với chuyện kiểu này, cũng là lần đầu hắn ta bị đối xử như vậy.
Vốn dĩ, hắn ta cho rằng thân phận, địa vị cùng tiền tài của mình có thể khiến Hoa Ban Hổ động lòng, nhưng không ngờ đối phương lại chẳng chút để tâm.
Ổn? Hay không ổn?
Hắn ta không dám trả lời câu hỏi này.
Nếu hắn ta nói vẫn còn ổn, có khi Hoa Ban Hổ lại tẩn cho hắn ta thêm một trận.
Còn nếu nói không ổn, nói không chừng sẽ khiến Hoa Ban Hổ mất hứng, cuối cùng cũng sẽ bị đánh thêm một trận.
Vẻ mặt Mạc Thiếu Dương trông rất đáng thương, kiểu như bé ngoan rất đau khổ nhưng bé ngoan sẽ không nói ra đâu, nước mắt hắn ta âm thầm lăn dài trên má, thoạt nhìn có hơi ngốc nghếch.
“Ha ha, thằng nhóc này, chỉ có một chút can đảm mà cũng dám học đòi người ta ra vẻ?”, Hoa Ban Hổ vỗ nhẹ lên mặt Mạc Thiếu Dương: “Lần sau có gặp ông mày thì nhớ biết điều một chút, biết không hả?”
“Được, anh Hổ, nhất định, em nhất định sẽ nghe lời!”, Mạc Thiếu Dương sợ hãi, gật đầu hệt như con chó.
“Ừm, hôm nay ở quán bar, bọn tao bị tổn thương như vậy, mày định bồi thường thế nào?”
“Tiền, em sẽ bồi tiền!”, Mạc Thiếu Dương nói: “Năm trăm ngàn, anh Hổ, em gửi anh 500 ngàn có được không? Sau này chúng ta chính là anh em!”
Hoa Ban Hổ cười nói: “Hôm nay mày mời rượu cũng ngót nghét 1 triệu đúng không? Mấy anh em tao còn không bằng… rượu của mày à? Không hợp lý cho lắm!”
“Đúng là không hợp lý, thế nhưng anh Hổ, em thật sự chỉ có chừng đó, trong thẻ của em còn lại có hơn 600 ngàn mà thôi!”