Hơn nữa, đan dược Hoàng giai cũng cực kỳ quý hiếm!
Mà viên đan dược trên tay anh chính là đan dược Hoàng giai cao cấp, anh phải mất cả đêm tiêu hao tinh lực mới luyện được hai viên.
Viên đan này có thể khai thông linh lực, bất cứ ai ở dưới cảnh giới Linh hải kỳ, cho dù bị nội thương nghiêm trọng đến đâu, chỉ cần còn một hơi thở thì đều có thể cứu tỉnh!
Có thể nói là một loại thần dược cực kỳ dị thường!
Tiếc là loại này giới hạn cảnh giới của người được cứu, nếu không thì cấp bậc của nó sẽ cao hơn!
“Cậu Trần, tôi có chuyện nhất định phải nói!”, một ông lão ngoài 80 tuổi, trong mắt hiện lên vẻ nhìn xa trông rộng nói: “Thương thế của Ức Thư Huyên và Kỳ Hàn rất nghiêm trọng, không phải đan dược nào cũng có thể uống được, nếu uống nhầm thuốc thì có thể mất mạng bất cứ lúc nào!"
“Mặc dù cậu có thực lực mạnh, nhưng không có chuyên môn y thuật, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu làm bừa đâu!”, là một y sĩ, ông lão rất cố chấp, trực tiếp đứng chắn ở trước mặt Trần Đức, không những không giúp đỡ mà còn không cho phép anh đi vào.
“Tránh ra”, Trần Đức cau mày, biết rõ giải thích không thông, liền đẩy ông lão ra.
“Cậu Trần, lẽ nào cậu muốn bạn của cậu chết sao?”, ông lão quát mắng, sắc mặt đỏ bừng.
Tuy nhiên, lão ta không thể ngăn được Trần Đức, trong nháy mắt, hai viên đan dược của Trần Đức đã lần lượt được đưa vào miệng Ức Thư Huyên và Kỳ Hàn.
Đan dược trong miệng dần tan ra, hóa thành một dòng nước trong suốt, chảy xuống dạ dày của bọn họ.
Ngay lập tức, chưa đầy hai giây, biểu cảm của Ức Thư Huyên và Kỳ Hàn càng trở nên khó coi hơn, còn khó coi hơn cả người chết!
Thậm chí giữa hai hàng lông mày còn xuất hiện một đường đen!
Ức Thư Huyên và Kỳ Hàn dường như vô cùng đau đớn, sắc mặt không chỉ thay đổi mà trên trán cũng xuất hiện từng lớp mồ hôi lạnh, toàn thân không ngừng run rẩy.
“Tôi đã nói với cậu là không được tùy tiện dùng đan dược!”, sắc mặt của vị y sĩ vừa ngăn cản Trần Đức thay đổi, tức giận nói: “Cậu đây là đang giết người!
Là một y sĩ, lão ta ghét nhất chính là hành vi cho bệnh nhân uống thuốc bậy bạ, làm hại đến tính mạng bệnh nhân. Cho dù Trần Đức là người có thực lực mạnh mẽ, lão ta cũng lên án một cách tức giận.
"Cậu Trần, cậu ra ngoài đi, ở đây không hoan nghênh cậu”.
"Không hiểu y thuật, còn dùng đan dược bậy bạ gì chứ?"
"Cậu thật sự cho rằng đan dược gì cũng có thể tùy ý sử dụng sao? Trường hợp của bạn cậu, ít nhất phải nằm hai hoặc ba tháng mới có thể tỉnh lại. Bây giờ...nếu bọn họ chết, cậu không tránh khỏi liên quan!"
Hai vị y sĩ còn lại cũng tức giận không kém, khác với ông lão lúc trước, trong lời nói của bọn họ có chút châm chọc.
Bọn họ tức giận mắng chửi Trần Đức, Công Tôn Hằng lặng lẽ đứng một bên quan sát, không muốn xen vào, dù sao ba vị y sĩ này tuy cảnh giới không cao, nhưng y thuật của bọn họ phải nói là đứng đầu trong học viện Vô Song!
Ngay cả Công Tôn Hằng cũng không muốn đắc tội với bọn họ.
"Phụt!"
Đúng lúc mấy người này đang nói luyên thuyên không ngừng thì Ức Thư Huyên và Kỳ Hàn bỗng phun ra một ngụm máu.
Sau đó hai người khẽ nhúc nhích mí mắt, mở mắt ra!
Kỳ Hàn và Ức Thư Huyên cứ như vậy mà tỉnh rồi!
Hơn nữa, màu đen u ám và trắng bệch trên mặt cũng dần dần biến mất, thay vào đó là sắc mặt hồng hào!
Ba vị y sĩ nhìn chằm chằm vào bọn họ, ngơ ngác nhìn sự chuyển biến thần kỳ của hai người, có một loại cảm giác vô cùng hư ảo, như đang nằm mơ, ngây người đứng nhìn!
Bọn họ rất rõ ràng thương thế của hai người Kỳ Hàn, tuy rằng kinh mạch trong cơ thể không bị đứt đoạn, nhưng vẫn đang bị nứt toác, dẫn đến linh lực điên cuồng chạy loạn trong cơ thể, có thể nói trông bề ngoài hai người họ không tổn hại gì, nhưng trên thực tế bị nội thương rất nghiêm trọng.
Nếu không được chăm sóc cẩn thận ba bốn tháng giúp bọn họ nghỉ ngơi điều dưỡng thì không thể nào tỉnh lại được!
Ba người hoàn toàn ngậm miệng lại, vị y sĩ lớn tuổi nhất dụi dụi mắt, như thể tưởng mình nhìn nhầm, khuôn mặt già nua đỏ bừng: “Sao có thể...sao có thể...”
Khi Ức Thư Huyên và Kỳ Hàn tỉnh dậy, người đầu tiên bọn họ nhìn thấy là Trần Đức đang đứng bên cạnh: “Cậu chủ!"
"Cậu…cậu Trần...”
“Ừm, hai người tỉnh rồi”, mọi thứ đều như mong đợi, Trần Đức không ngạc nhiên.
"Cậu chủ, Đàm Thu và những người khác...”, Kỳ Hàn nhìn xung quanh, phát hiện nhóm người Đàm Thu đều không có ở đó, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
“Yên tâm, bọn họ không sao, chuyện nên giải quyết tôi đã giải quyết xong rồi”, Trần Đức động viên: “Từ nay về sau, anh chính là đệ tử của nội viện, được hưởng đãi ngộ còn tốt hơn đệ tử nội viện. Lần này...may mà có anh". . Truyện mới cập nhật
“Ha, haha, tốt quá!”, mặc dù Kỳ Hàn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn tin Trần Đức một trăm phần trăm, tinh thần vô cùng phấn chấn, vì kích động quá mức, nên trong người liền bùng lên một cơn đau đớn.
Khi Ức Thư Huyên nhìn thấy Công Tôn Hằng, cô ta lập tức nhận ra ngay, định đứng lên chào thì Công Tôn Hằng vẫy tay ra hiệu cho cô ta nằm xuống: "Dưỡng thương cho tốt”.
"Cậu…cậu Trần...”, cuối cùng, vị y sĩ đức cao vọng trọng nhất sửng sốt hỏi: "Cậu làm thế nào mà được vậy?"
"Tác dụng của đan dược”.
Trần Đức nhẹ giọng nói: "Mặc dù bọn họ đã tỉnh, nhưng trên người vẫn còn vết thương, cần ở đây nghỉ ngơi một thời gian nữa, phiền mọi người chăm sóc rồi”.
"Vâng, cậu Trần, cậu yên tâm!"
Ba vị y sĩ hoàn toàn bái phục anh, không còn dám khinh thường Trần Đức, thận trọng gật đầu.
Lúc này Công Tôn Hằng nhanh chóng tận dụng cơ hội nói với Trần Đức chuyện sát hạch ở thang Thần Thánh: "Sắp đến giờ rồi, bây giờ tôi sẽ đưa cậu đến Vô Song môn, tiếp nhận sát hạch”.
“Âu Dã Tư Linh có ở Vô Song môn không?”, Trần Đức hỏi.
“Có, cô ấy quả thực đang ở Vô Song môn”, Công Tôn Hằng nói.
"Được, tôi đi cùng ông!"
Lý do chính khiến Trần Đức đến học viện Vô Song là để đấu với Âu Dã Tư Linh một trận, sau đó hỏi cô ta một số tin tức liên quan đến bố mẹ anh!
Đảo Vô Song nằm cuối sông Tây Lưu, trên đảo có chín đỉnh núi cao ngất trời mây, rộng lớn mênh mông, vô cùng kỳ vĩ. Đỉnh Bình Bộ cao khoảng một hai ngàn mét, trên đó có một sợi xích sắt to lớn màu đen cực kỳ chắc chắn, đầu kia nối với sợi xích là một ngọn núi cao hơn đỉnh Bình Bộ.
Toàn bộ xích sắt dài khoảng một ngàn mét, như một con dốc nối hai đỉnh núi với nhau từ thấp đến cao.
Tuy nhiên, anh nhận ra sợi xích sắt dưới chân mình có vẻ rất nặng, anh không thể lay động nó chút nào!