Bát Gia Tái Thế

Chương 392: Chương 392: Không thất vọng như trọng tưởng tượng của anh!




Trái tim của Diêm Mộng cũng ngày càng hưng phấn.

Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào phía trước tối tăm.

Chẳng bao lâu.

Bỗng nhiên một bóng người xuất hiện từ trong khoảng không.

Cũng không biết người này xuất hiện từ lúc nào, khi bóng dáng đó lọt vào tầm mắt Diêm Mộng đã thấy anh đứng đó rồi.

Khoảng cách giữa hai người không quá năm mét.

Cô có thể nhìn thấy rõ ràng một dáng người mảnh khảnh khoác trên mình chiếc áo choàng đen đang nhẹ nhàng đung đưa trong gió, chiếc mặt nạ chú hề trong bóng tối hiện ra có chút hung tợn đáng sợ.

Nhưng Diêm Mộng chẳng mảy may sợ hãi, cô ta kích động tới bật khóc, hai hàng lệ lăn dài trên gò má, quá vui mừng mà khóc nức nở:

“Anh cuối cùng cũng trở lại rồi, là… Trần Bát Hoang kêu anh tới đây sao?”

“Đúng”, giọng nói của Trần Đức đè rất thấp, cố gắng hết mức mô phỏng giống với giọng nói anh dùng lúc cứu Diêm Mộng trước đó, anh tiếc chữ như vàng đáp: “Anh ta nói cô mắc bệnh tương tư? Là nhớ tới tôi sao?”

“Không sai… cái kia… cái kia….”, Diêm Mộng lau lệ nơi khóe mắt, thu hết dũng khí, hùng hổ nói: “Tôi, tôi thích anh, muốn theo đuổi anh, có được không?”

“Không được”.

Trần Đức quyết đoán từ chối, thứ nhất, anh và Diêm Thanh Nhã đã phát sinh quan hệ, thứ hai, anh quanh năm phiêu bạt khắp nơi, với tính cách si tình của Diêm Mộng, thật sự không thích hợp có quan hệ gì với anh.

“Tại… tại sao?”, bị từ chối một cách dứt khoát như vậy khiến Diêm Mộng càng không kìm được rơi lệ: “Anh ghét bỏ tôi sao?”

“Không”.

Trần Đức thoáng ngập ngừng:

“Tôi chỉ cảm thấy chúng ta không phù hợp”.

“Không phù hợp? Tại sao không phù hợp?”, Diêm Mộng vừa tủi thân xen lẫn nghi hoặc: “Nếu đã không phù hợp, vậy tại sao ngày đó anh còn cứu tôi?”

“Nếu đổi lại là người khác tôi vẫn sẽ cứu”, Trần Đức đáp: “Huống hồ, có lẽ sau khi cô nhìn thấy gương mặt thật sự của tôi, không chỉ không yêu thích tôi mà còn chán ghét tôi nữa”.

“Sẽ không đâu, nhất định sẽ không”, Diêm Mộng vội vàng nói: "Tôi chỉ thích con người của anh, không quan tâm đến ngoại hình của anh, hơn nữa… hơn nữa tôi cũng muốn nhìn thấy gương mặt thật của anh”.

“Hôm nay tới đây chính là để cô thấy được khuôn mặt của tôi”.

Trần Đức vừa nói vừa quay lưng lại với Diêm Mộng, sau đó tháo mặt nạ hề xuống nói: “Có một vài thứ có lẽ sẽ tốt hơn nếu không nhìn thấy bộ mặt thật, tôi hỏi cô một lần nữa, cô chắc chắn muốn thấy tôi à?"

"Tôi chắc chắn”.

Diêm Mộng kỳ vọng đáp, cô mang theo ánh mắt si mê nhìn chăm chăm vào bóng lưng của người đứng trước, nặng nề gật đầu.

Cô ta sớm đã nảy sinh lòng hiếu kỳ nồng đậm với gương mặt được che giấu dưới lớp mặt nạ kia, thời thời khắc khắc không ngừng suy nghĩ muốn biết được rốt cuộc phía sau mặt nạ là một gương mặt tròn méo thế nào, là một người ra sao.

Diêm Mộng hít sâu một hơi, trong lòng tràn ngập mong chờ.

“Được thôi”.

Mục đích Trần Đức hôm nay tới chính là để Diêm Mộng biết thân phận thực sự của mình, hôm nay ở nhà anh không nói gì chủ yếu là vì lo lắng rằng cô sẽ không tin.

Bây giờ, cô ấy đã đến đây, tất nhiên là đã tin tưởng.

Chung quy người biết đến sự việc ngày đó cũng không nhiều.

“Cô chuẩn bị xong chưa?”, Trần Đức hỏi.

“Ừm”, Diêm Mộng lại lần nữa gật đầu.

“Được”.

Sau đó, Trần Đức quay người, động tác không nhanh, thậm chí còn có chút chậm chạp.

Anh đang nghĩ sau khi Diêm Mộng biết được người mà cô vẫn luôn thầm mến mộ là anh sẽ có phản ứng thế nào, anh nên trả lời ra sao.

Đáng tiếc anh nghĩ không ra, trái tim phụ nữ tựa như mò kim đáy biển.

Điều khó đoán nhất trên đời chính là suy nghĩ của phụ nữ.

Khi Trần Đức xoay người lại, cuối cùng trong đôi mắt Diêm Mộng dần dần hiện lên hình dáng của người trước mặt.

Góc cạnh gương mặt như được đao khắc, ngũ quan đẹp mắt, đôi con ngươi đen như vực thẳm, sâu không thấy đáy giống như giếng cổ, sóng dậy điềm tĩnh.

Khi gương mặt này hoàn toàn hiện ra trước mắt Diêm Mộng, cô giật mình kinh ngạc, choáng váng!

Cả người giống như bị phong ấn mà đờ đẫn đứng tại chỗ, trong đôi mắt trong veo lóe lên tia sáng không dám tin tưởng.

Cô không kìm được mà che lấy đôi môi đỏ mọng, đôi mắt trợn tròn hỏi:

“Trần… Trần… Bát Hoang?”

“Sao… sao lại là anh?”

Cô ta làm thế nào cũng không ngờ tới, người đàn ông mà mình ngày đêm nhớ mong, như một bức tượng điêu khắc in sâu trong tâm trí cô ta, khiến cô ta tơ tưởng lại là Trần Bát Hoang!

Cô ta vô thức lùi lại hai bước.

"Không sai là tôi”, hai tay Trần Đức đút trong túi quần, cũng không đè nén giọng nói nữa, nhàn nhạt nói: “Tôi từng nói rồi, có vài chuyện nếu không biết chân tướng qua một tấm màn che có lẽ sẽ càng tốt đẹp hơn”.

“Xin lỗi, khiến cô phải thất vọng rồi”.

Trong bóng tối, mặc dù Trần Đức đang xin lỗi nhưng giọng điệu và biểu cảm của anh vẫn không có lấy một tia thay đổi.

Hiện tại anh chỉ đóng vai một bác sĩ giúp Diêm Mộng trị bệnh mà thôi.

Muốn chữa khỏi bệnh tương tư của cô ta, đây là biện pháp tốt nhất.

Diêm Mộng ngây người đứng ở nơi đó, trong lòng trăm mối ngổn ngang, thật lâu sau mới hít một hơi thật sâu đáp: “Buổi tối hôm đó, người cứu tôi thực sự là anh?”

“Đúng”, Trần Đức đáp.

“Che mặt chỉ vì tối đó muốn tôi để anh rời đi?”, Diêm Mộng vẫn nhớ rõ như in sự việc tối hôm đó, vì thể diện của bản thân, cô ta không muốn dẫn theo Trần Đức nên kêu anh đừng quản chuyện của mình.

“Đúng”, Trần Đức gật đầu: “Tôi vốn dĩ không muốn lại quan tâm tới cô nữa, chỉ là tình cờ nhìn thấy có người theo dõi cô, do đó mới tiến lên nhìn xem”.

“Tôi… tôi hiểu rồi”.

Diêm Mộng tối nay ôm theo vô vàn mong đợi mà tới, cô muốn bày tỏ với người đàn ông đeo mặt nạ, khiến đối phương hiểu được tâm tư và tình yêu của cô.

Những ngày không gặp được anh ta, một ngày mà ngỡ như cả năm.

Cô ta thực không ngờ tới, người này vậy mà là người bên cạnh cô ta.

Nó giống như một người đang tìm kiếm một thứ gì đó, lục kiếm cả căn nhà, thành phố, quốc gia, cuối cùng lại phát hiện ra thứ đó vẫn luôn ở ngay cạnh mình…

Cảm giác đó thật sự rất khó chịu, Diêm Mộng rơi vào trầm mặc, trong con hẻm u tối, thời gian như đông cứng lại, không một tiếng động.

Sau một phút, Trần Đức thản nhiên nói: “Thực xin lỗi, khoảng thời gian này khiến cô phải khổ cực rồi?”

“Không, không chịu khổ”.

Diêm Mộng cúi đầu, trong lòng cô ta hiện tại vô cùng rối loạn.

Lại hai ba phút đồng hồ im lặng trôi qua.

Cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Trần Đức: “Thực ra… thực ra, tôi cũng không thất vọng như trong tưởng tượng của anh đâu”.

“Hửm?”, Trần Đức ngờ vực.

Diêm Mộng cắn chặt răng ngà, khuôn mặt thanh tú thoắt cái đỏ bừng, lấy hết can đảm nói: “Cho dù sau lớp mặt nạ là anh, tôi cũng có thể chấp nhận!”

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đầu óc Diêm Mộng đã xoay chuyển vài vòng.

Thực ra……

Thực ra Trần Bát Hoang cũng không có gì không tốt.

Ngược lại, anh còn ưu tú hơn hầu hết mọi người!

Nhỏ thì nấu ăn, lớn thì võ thuật, lại tới quan hệ sâu rộng, bất luận là năng lực cá nhân hay ngoại hình đều đã vượt qua 90% đàn ông trên thế giới.

Cô ta vẫn luôn không quá ưa thích Trần Đức, rốt cuộc nguyên nhân do đâu trong lòng cô ta hiểu rất rõ.

Bởi ngày đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.