Có một nam sinh sơ ý đụng trúng quần áo của Trương Tử Đằng, thấy vậy, tên vệ sĩ kia không thèm nghĩ ngợi gì cả, lập tức vung tay tát nam sinh kia một tát.
"Bốp!"
Sau khi tát xong, tên vệ sĩ giận dữ mắng mỏ: "Mày không có mắt hả?"
“Xin lỗi, xin lỗi!”, nam sinh đó ôm mặt lí nhí xin lỗi, không dám nói lớn tiếng.
"Cút!"
"Vâng, em cút ngay đây".
Nam sinh kia định co giò bỏ chạy nhưng lại bị tên vệ sĩ túm lại, nói: "Tao bảo mày lăn chứ không phải đi, không hiểu à?"
"Vâng vâng vâng, em lăn ngay ạ".
Nam sinh đó nằm xuống đất, sau đó lăn vòng ra xa.
Trương Tử Đằng giống như không nhìn thấy, trực tiếp giẫm lên bụng cậu ta rồi đi thẳng về phía Đàm Thu.
Phía trước, hai tên vệ sĩ mở đường đã đến bên cạnh Đàm Thu.
Hai tên vệ sĩ đó cũng là sinh viên của học viện thương mại.
Từ lâu đã nghe đến cái tên Đàm Thu vô dụng.
Một tên vệ sĩ cười khẩy nói: "Thằng nhà quê, tao không muốn ra tay với mày, bây giờ cởi giây giày bẩn thỉu của mày ra, có lẽ bọn tao sẽ tha cho mày”.
Ánh mắt Đàm Thu nhìn thẳng, không thèm đoái hoài gì tên vệ sĩ này mà chỉ nhìn chằm chằm về phía Trương Tử Đằng.
Trong đáy mắt cậu ấy hiện lên một tia hung dữ.
Những hình ảnh của ba bốn năm trước cứ thế tuôn ra trong đầu.
Đó là trên đường phố gần trường, cậu ấy tận mắt nhìn thấy bạn gái của mình cùng Trương Tử Đằng đi vào khu mua sắm nổi tiếng.
Khi đó, cậu ấy đã rất tức giận, đi đến hỏi chất vấn.
"Mày là cái thá gì, dám chất vấn tao?"
Không chút ngạc nhiên, vệ sĩ của Trương Tử Đằng xuất hiện, đánh Đàm Thu ngã lăn ra đất.
Sau đó, Trương Tử Đằng đích thân đạp lên đầu cậu ấy, nhổ nước bọt vào người cậu ấy, sỉ nhục cậu ấy cùng bố mẹ và người nhà của cậu ấy.
"Mày là cái thá gì, dám chất vấn tao?"
Trương Tử Đằng vòng tay qua ôm lấy bạn gái của cậu ấy, nhìn từ trên cao xuống, hoàn toàn không xem cậu ấy ra gì, mỉm cười ngạo mạn:
"Cô gái này là nữ thần của mày đúng không? Tao nghe cô ta nói mày theo đuổi cô ta hai năm mới thành công, đến bây giờ chỉ mới nắm tay mà thôi".
"Đáng tiếc, nữ thần mà mày theo đuổi không được, với không tới, ở trước mặt tao chỉ là một con chó, một con chó cái nghe lời".
"Tao muốn cô ta làm gì thì cô ta sẽ làm nấy, nào, kêu hai tiếng cho thằng rác rưởi này nghe thử đi”.
“Gâu gâu!”, cô gái lên tiếng đáp lại, không những không hề xấu hổ, mà ngược lại còn nhẹ giọng nói: “Chủ nhân, nô tỳ đói bụng bụng rồi”.
"Ngoan, tối về chủ nhân sẽ cho ăn no nê thỏa thích", Trương Tử Đằng tùy tiện sờ mó thân thể cô gái, sau đó gã quay đầu nhìn xuống Đàm Thu đang bị gã giẫm trên mặt đất: "Thấy chưa? Đây chính là nữ thần của mày".
Khi đó, trong mắt Đàm Thu tràn đầy vẻ tuyệt vọng, hận không thể chết ngay lập tức.
Sỉ nhục!
Loại sỉ nhục đó, cậu ấy nhất định phải ghi nhớ suốt đời.
"Cô ta là con chó của tao, tao chơi vài ngày chán rồi thì sẽ vứt đi, nhưng mà, thứ tao vứt đi mày cũng không có được..."
"Nếu như muốn báo thù, tao luôn nghênh đón, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tao".
Ngày hôm đó.
Trương Tử Đằng đối xử với bạn gái của Đàm Thu như một con chó, đồng thời cũng đối xử với Đàm Thu như một con chó, hoàn toàn không coi ai ra gì.
Những lời lẽ xúc phạm sỉ nhục, vô cùng vô tận.
"Xin lỗi tao!"
Đàm Thu cực kỳ kích động, đứng chặn ở trước mặt Trương Tử Đằng, thấp giọng nói: "Nếu không, mày sẽ hối hận".
"Hối hận? Mày phải nhớ kỹ, mày và tao đã định trước không phải là người cùng một thế giới".
Trương Tử Đằng nói xong, thả Đàm Thu ra, nhìn cậu ấy một cách đáng thương, ôm lấy bạn gái cũ của cậu ấy bước đi.
Lúc rời đi, Trương Tử Đằng không thèm liếc mắt nhìn Đàm Thu một cái.
...
Kể từ đó, Đàm Thu ngã một cái hết gượng dậy nổi.
Cậu ấy muốn chết, muốn báo thù, cũng muốn đi tìm cô gái đó.
Cuối cùng thì cậu ấy cũng bỏ cuộc.
Thật vậy, cậu ấy và Trương Tử Đằng không phải là người cùng thế giới.
Có lẽ cậu ấy có cố gắng cả đời cũng không bằng một ngón chân của người ta.
...
Một cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trước mắt Đàm Thu, cả người cậu ấy không ngừng run lên.
Sau bao nhiêu năm, cậu ấy cũng đã từ bỏ cô gái kia.
Nhưng nỗi nhục khi đó vẫn còn in đậm trong tâm trí Đàm Thu, không thể nào xóa bỏ được khiến cậu ấy cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Trương Tử Đằng đã quên những chuyện này từ lâu, gã không nhận ra Đàm Thu là ai, thú vui lớn nhất của gã chính là trêu đùa với bạn gái của người khác, sau đó nhìn cảnh người ta như muốn chết đi sống lại, nhưng lại không thể làm gì được gã.
Loại chuyện này gã đã làm quá nhiều rồi, tất nhiên cũng không nhớ rõ ai lại ai.
Tiếng hò hét tung hô rầm rộ, Trương Tử Đằng tận hưởng sự ngưỡng mộ của mọi người dành cho gã, vẻ mặt kiêu ngạo.
Đám vệ sĩ của Trương Tử Đằng cũng hệt như gã, vênh váo tự đắc, hướng về phía Đàm Thu la hét om sòm.
"Thứ rác rưởi, mày không nghe thấy tao nói gì hả?", tên vệ sĩ mắng: "Tao bảo mày buông hoa khôi ra!"
Suy nghĩ của Đàm Thu trở về hiện thực, cậu ấy ép buộc bản thân đè nén hình ảnh nhục nhã trong tâm trí xuống.
Sau nhiều năm trôi qua, Đàm Thu vẫn hơi sợ Trương Tử Đằng.
Nhưng…
Cậu ấy vẫn luôn ghi nhớ những lời của Trần Đức nên không hề lùi bước, nói tiếp:
"Tao đã nói rồi, không ai được phép tới gần!"
“Cái gì?”, vệ sĩ hoàn toàn không ngờ, đối mặt với Trương Tử Đằng mà Đàm Thu lại dám từ chối.
Thằng nhóc này lấy đâu ra dũng khí vậy.
Tên vệ sĩ thắc mắc có phải mình nghe nhầm không: "Mày nói lại lần nữa thử xem?"
"Mày điếc à?"
Đột nhiên, Đàm Thu hét lên: "Tao nói, không ai được phép lại gần một bước, trừ khi giẫm lên người ông đây!”
"Mẹ nó, mày nghe thấy chưa?"
Đột nhiên Đàm Thu hét lớn khiến mọi người giật mình, hai tai tên vệ sĩ kêu ong ong, hắn ta vội vàng bịt chặt lỗ tai, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Mẹ nó, mày điên rồi, dám quát tao?"
Hắn ta giơ tay lên định tát vào mặt Đàm Thu, giống như vừa tát nam sinh lúc nãy.
Chỉ là…
Tay của hắn ta còn chưa kịp chạm tới mặt Đàm Thu thì đã bị Đàm Thu túm chặt.
Sau đó, một cú đấm giáng xuống giữa sống mũi của hắn ta.
Tên vệ sĩ lập tức chảy máu mũi, hắn ta cong người, giơ tay bịt chặt mũi, vết thương đau đến mức ngạt thở.