Bát Gia Tái Thế

Chương 71: Chương 71: Kỳ tích




“Tôi biết!”

Trên thực tế, Trần Đức cùng nhóm máu với Tử Hàm, năm đó Trương Phàm từng nhiều lần truyền máu cho anh, hiện tại, đương nhiên anh cũng có thể truyền máu cho Tử Hàm.

Phương thức truyền máu dã man và điên cuồng của Trần Đức khiến Hồ Dương cũng phải sửng sốt.

“Tiếp tục sốc điện, đừng ngừng”, Trần Đức nhắc nhở, đồng thời anh cũng lấy ra bao tay của mình, mang vào rồi bắt đầu hoàn thành ca giải phẫu còn dang dở cho Tử Hàm.

Khi anh bắt đầu mổ, em gái y tá đứng bên cạnh lộ rõ sự kinh ngạc, hoàn toàn không dám tin đây là một người bình thường, bởi vì động tác của anh quá thành thạo, hệt như một tay lão luyện, lần nào cũng tìm được vị trí cực kỳ chính xác.

Thậm chí những dụng cụ phức tạp kia chẳng khác nào đồ chơi trong tay anh, có thể điều khiển tùy ý, xoay qua xoay lại mà không hề phạm bất cứ một sai lầm nào.

Hơn thế nữa, anh có thể làm một công đôi chuyện, hai tay chia ra làm 2 việc khác nhau, mà động tác còn vừa nhanh vừa chuẩn nữa chứ.

Các cô có hơi nghi ngờ, có khi nào Trần Đức học y hay không? Ngay cả Hồ Dương cũng há hốc mồm kinh ngạc, người này hoàn toàn không giống một người không biết chữa bệnh.

Động tác lưu loát thành thạo thế này, so với giáo sư Khâu Kiệt bên ngoài cũng không kém là bao.

Chỉ có một điểm khác biệt duy nhất chính là Trần Đức không làm việc theo lẽ thường, thủ thuật của anh cực kỳ quỷ dị, thoạt nhìn rất tàn nhẫn. Dao giải phẫu đã rạch mở nhiều bộ vị, thịt đỏ tươi trở tới trở lui trong tay anh.

Thỉnh thoảng, anh còn lấy từ trong người ra một ít thảo dược kỳ quái bôi lên khối thịt đỏ kia.

Cảnh tượng máu tanh dọa Liễu Như Nguyệt, cô ấy không dám nhìn tiếp mà vội quay sang chỗ khác.

Một y tá giúp Trần Đức lau mồ hôi, người còn lại thì đưa dụng cụ cho anh, Hồ Dương đứng bên cạnh vẫn luôn duy trì sốc điện.

Trong quần áo của Trần Đức có chứa đủ loại dược liệu, những thứ này anh đã mua khi biết Tử Hàm bị bệnh, vẫn luôn mang theo bên người.

Một vài loại là độc dược, một vài loại chỉ là thảo dược bình thường.

Khi những thứ này dung hợp cùng huyết dịch sẽ tạo thành một số hiệu quả đặc thù.

“Tích!”

Chưa đến 3 phút, đột nhiên, Monitor theo dõi bệnh nhân phát ra âm thanh.

Trên màn hình, điện tim đồ vốn là một đường thẳng bỗng xuất hiện dao động.

Âm thanh này khiến động tác của mọi người khựng lại, đồng loạt nhìn vào màn hình thiết bị theo dõi.

Tim đập, mạch đập, huyết áp đang dần dần từ 0 nhích lên.

Cảnh báo đỏ nhạt dần, bắt đầu chuyển sang màu xanh lá.

Lúc này, mọi người đều mở to mắt kinh ngạc.

Sống rồi!

Tử Hàm sống lại rồi!

Không ai dám tin vào điều trước mắt, bất kể là Hồ Dương, Liễu Như Nguyệt hay hai y tá bên cạnh.

Bên dưới khẩu trang, bọn họ đều há hốc mồm.

Rõ ràng là tim Tử Hàm đã ngừng đập, hô hấp cũng đình chỉ, không còn một chút sức sống…

Thế nhưng…

Lúc này đây, mọi thứ lại lần nữa khôi phục!

Kỳ tích!

Quả thực là kỳ tích!

Trong lịch sử y học vẫn có những trường hợp sau khi chết 3 phút lại lần nữa được cứu sống, thế nhưng bọn họ cũng chỉ thấy qua sách vở mà thôi, chưa từng tận mắt chứng kiến.

Lúc này đây, bọn họ cảm thấy rất bối rối.

Ba phút trước, tất cả mọi người đều cho rằng Trần Đức phát điên, đã đánh mất tâm trí, nên mới làm ra chuyện tra tấn Tử Hàm như vậy.

Nhưng không ngờ anh lại thật sự cứu được cô bé.

“Ha ha ha ha…”

Nhìn thấy số liệu trên màn hình, rốt cuộc Trần Đức cũng nở nụ cười, anh như trút được gánh nặng: “Hồ Dương, dừng sốc điện, liên tục theo dõi biểu đồ sống, tôi sẽ tiếp tục phẫu thuật”.

Tử Hàm sống lại khiến anh vui mừng khôn xiết, anh không chỉ cứu được người quan trọng nhất với mình, mà còn chứng minh được những gì mà Sửu gia truyền đạt cho anh là báu vật của thế gian.

Giải phẫu tiếp tục kéo dài thêm 10 phút, lúc ban đầu, điện tim đồ của Tử Hàm không ổn định, nhưng dưới sự nỗ lực của Trần Đức, đã dần dần bình ổn lại.

Kế đó, tủy sống được cấy ghép thành công.

Không hề xảy ra phản ứng bài xích!

Sinh mệnh của Tử Hàm càng thêm đảm bảo.

Cuộc giải phẫu kết thúc mỹ mãn.

Tử Hàm xem như đã lượn một vòng qua quỷ môn quan, may nhờ Trần Đức cứu sống.

Anh thở phào nhẹ nhõm, khâu vết mổ lại, sau đó rút kim châm trên người cô bé ra, rồi tháo ống truyền máu trên tay mình. Lúc này, Trần Đức mới cảm thấy đầu choáng mắt hoa, anh tựa người vào tường, từ từ ngồi xổm xuống.

Mặt anh trắng bệch như tờ giấy, cứ như bệnh nặng không khỏi.

“Anh ấy mất máu quá nhiều…”

Hồ Dương nhanh chóng tìm ra nguyên nhân, trong lúc giải phẫu cho Tử Hàm, Trần Đức vừa phải dồn tinh lực vào cuộc giải phẫu, vừa phải truyền máu cho cô bé.

Hiện tại, anh mất máu quá nhiều, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

“Anh Trần, anh sao rồi?”

Hồ Dương vội bước đến, dùng dụng cụ kiểm tra chỉ số cơ thể cho Trần Đức.

Liễu Như Nguyệt cũng sốt ruột không kém: “Anh Trần, anh có ổn không?”

Tâm tình của hai y tá càng phức tạp hơn, người đàn ông này quá tàn nhẫn với bản thân, vì cứu cô bé mà không tiếc mạo hiểm.

Làm việc ở bệnh viện, các cô đã nhìn thấy rất nhiều cảnh sinh ly tử biệt, đến thời khắc mấu chốt, rất nhiều người sợ có liên quan đến người chết nên đã lẩn rất xa.

Một số người yêu cầu bác sĩ giữ hơi thở cuối cùng cho bệnh nhân là vì cần bệnh nhân làm gì đó, đến cuối cùng mới chấp nhận buông tha cho họ.

Trần Đức là người đầu tiên bằng lòng hi sinh bản thân để cứu người bệnh.

Hành động này khiến hai y tá cảm nhận được trên đời, có một số người, tình yêu của họ thật vĩ đại.

“Không sao cả, chỉ hơi choáng váng mà thôi, nghỉ ngơi chút là được”, Trần Đức ngồi bệt dưới đất, bắt đầu vận chuyển “Âm Dương Kinh”.

Trong cơ thể, một luồng khí bắt đầu từ tứ chi của anh lưu chuyển khắp nơi, khiến anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Hồ Dương đứng đối diện cực kỳ kinh ngạc, thiết bị đo lường cho thấy Trần Đức đang trong tình trạng thiếu máu nghiêm trọng, thế nhưng hiện tại, con số trên màn hình đang dần tăng lên, bằng mắt thường có thể thấy được.

Điều này có nghĩa là gì?

Nghĩ là máu trong người Trần Đức đang từ từ tăng lên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.