Kiêu căng, ngạo mạn, chỉ một lòng muốn giết chết Trần Bát Hoang hòng chứng minh thực lực, múa rìu trước mắt Giang đại sư một phen, tiếc là… ngay cả cơ hội để ra tay cũng không có.
Thậm chí, ngay cả lời muốn nói cũng chưa kịp dứt câu.
Trong biệt thự.
Đám người Hàn Vân Sơn, Hàn Tùng bày ra vẻ mặt vừa khó coi vừa ngỡ ngàng, cảm giác nguy cơ chợt dâng lên.
“Giang đại sư, đây là….”, sắc mặt Hàn Vân Sơn trở nên kỳ dị, Giang Hồ Hải đau đớn vì mất đi đệ tử, ông ta lo lắng người sau đó sẽ nổi giận.
Ai ngờ…
Ngoài việc hơi sửng sốt một chút ra, Giang Hồ Hải không có bất kỳ phản ứng nào khác, ngược lại còn an ủi Hàn Vân Sơn: “Người học võ sống chết có số cả, Tống Bình kiêu căng ngạo mạn, đã sớm có ngày hôm nay, yên tâm đi, có họ Giang ta ở nhà họ Hàn, sẽ không vệc gì xảy ra đâu”.
“Chúng ta cứ quan sát tiếp đã, xem thử hôm nay tên kia có thể vượt qua được đệ tử Mã Viễn của ta không. Mã Viễn là đệ tử đắc ý nhất của ta, thiên phú luyện võ không thua kém ta chút nào đâu. Nó sẽ giúp chúng ta xử gọn Trần Bát Hoang”.
“…”
Phía trước biệt thự.
Thi thể Tống Bình ngã rầm xuống đất, không khác gì một túi rác nặng nề bị Trần Đức ném xuống, sau đó anh ngước mắt lên, nhìn về Mã Viễn đang cầm trường kiếm trong tay: “Bây giờ mày quỳ xuống đầu hàng, hay là chọn cái chết?”
Mã Viễn lẳng lặng đứng yên tại chỗ.
Cái chết của Tống Bình.
Thực ra không ảnh hưởng đến hắn quá nhiều!
Nói cho đúng là hoàn toàn không hề ảnh hưởng.
Thế giới của người luyện võ luôn tàn bạo, khốc liệt như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng.
Có đôi lúc, giết người hoặc bị người giết, về cơ bản không có lý do gì cả.
Cái chết lại càng là một chuyện quá đỗi bình thường.
Chỉ cần kẻ chết không phải mình là được.
Huống hồ, xét về một ý nghĩa nào đó, Tống Bình và Mã Viễn là đối thủ cạnh tranh, người trước đã chết, vậy sau này những tài nguyên Giang Hồ Hải nắm trong tay sẽ tập trung vào hắn.
Mã Viễn rất thản nhiên, thực lực của hắn đủ để hắn bình tĩnh, tự tin và tự hào.
Một võ sư đỉnh cấp!
Hắn,
Chỉ còn kém một chút là có thể trở thành đại sư!
Huống hồ…
Trong tay hắn còn có Thanh Phong, linh khí do Giang Hồ Hải tặng!
Tay cầm linh khí, hắn có sự tự tin tuyệt đối.
Rằng mình có thể đánh một trận long trởi lở đất với người luyện võ sơ cấp đại sư!
Mà Trần Bát Hoang…
Tuổi tác cao lắm chỉ mới ngoài 20!
Hắn không tin một người còn trẻ như vậy đã đạt đến cảnh giới đại sư!
Do đó…
Hắn càng bình thản, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.
“Trần Bát Hoang, bản lĩnh mày không tệ”, Mã Viễn ôm Thanh Phong, giọng điệu giễu cợt: “Giết chết được Tống Bình, thật lòng mà nói tao cũng hơi bất ngờ, có điều…”
“Trong mắt tao, mày chẳng qua chỉ là một con chó bông, cơ mà mày khá hơn chó bông một chút, đó là mày biết sủa”.
Nói đến đây.
Mã Viễn bắt đầu từ tốn rút thanh trường kiếm ra, một cây kiếm có màu xanh biếc chậm rãi hiện ra từ trong vỏ, thân kiếm lóe sáng.
Thanh Phong đã rời vỏ, mỗi tấc đều tỏa ra hàn ý lạnh người.
Giây tiếp theo.
Mã Viễn lắc mình.
Thân thủ hắn cực nhanh, chỉ cần chưa đến nửa giây, hắn đã tiếp cận Trần Đức cách đó mấy mét.
Mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ họng Trần Đức!
Về phần Trần Đức.
Anh vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Mã Viễn cười nhạt.
Chó bông vẫn chỉ là chó bông thôi.
Trước thế công như vũ bão của hắn, cơ bản là không kịp trở tay!
“Một con chó bông như mày được chết dưới linh khí của tao, chết trong tay tao, đó là vinh dự lớn của mày”.
Mũi kiếm của Mã Viễn càng lúc càng gần, gần hơn nữa, trên thân kiếm lóe lên hai gương mặt, là Mã Viễn với nụ cười nhếch mép và Trần Bát Hoang thờ ơ lạnh nhạt!
Quả thật là một thanh bảo kiếm!
Như gió rền sấm dữ, như rồng như hổ, khí thế nghiêng trời, cùng với âm thanh xé gió đầy sát ý, trong không khí không ngừng rít lên tiếng ma sát ken két rợn người!
Mã Viễn rất hiểu thực lực của mình, hắn đã thăng hạng không chỉ một đẳng cấp, nắm chặt nó trong tay, cũng giống như nắm chặt sống chết của kẻ khác vậy!
“Trần Bát Hoang, chết đi!”
Mã Viễn hưng phấn, kiêu ngạo, hắn muốn một kiếm xuyên yết hầu!
Xuyên thủng yết hầu Trần Bát Hoang!
“Nhớ kỹ, tên của tao, là Mã…”
Lời còn chưa dứt đã ngừng bặt.
Ngay sau đó…
Nụ cười trên mặt Mã Viễn đột ngột đông cứng!
Kiếm của hắn…
Chẳng những không đâm thủng được yết hầu Trần Bát Hoang một ly nào, mà còn khựng lại! .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây |||||
Hắn trợn trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt mình.
Mã Viễn như nhìn thấy ma quỷ!
Kiếm Thanh Phong…
Bị hai ngón tay kẹp lấy!
Đó chính là tay của Trần Bát Hoang!
Ngay khoảnh khắc mà hắn cho rằng Trần Bát Hoang bị kiếm đâm xuyên cỏ họng, máu ộc ra, chết không nhắm mắt!
Hắn thậm chí còn không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Sao lại… như vậy?”, hai mắt Mã Viễn co giật.
Hắn không tin, không tin một thanh niên mới hai mươi tuổi lại có thể dùng hai ngón tay chặn đứng đòn tấn công của hắn!
“Kiếm tốt đấy, chỉ tiếc, người dùng kiếm là rác rưởi”.
Ngay lúc đó.
Trần Bát Hoang lạnh nhạt lên tiếng.
Đồng thời, tay kia của anh nắm chặt thành quyền, đấm thẳng vào đầu Mã Viễn, tốc độ như đại bác bắn ra khỏi nòng!
“Bốp, binh, binh!”
Sức nặng ngàn cân, tựa thái sơn đè đầu.
“Nhớ cho kỹ, tên của người chết không xứng nói cho tao biết!”
Đây là lời cuối cùng Mã Viễn nghe được, một giây sau hắn văng ngược ta bên ngoài, trên không trung, thân thể hắn bay theo một đường cong, chỉ nghe rầm một tiếng, nặng nề rơi huỵch xuống đấy.
Cái đầu hắn hoàn toàn biến dạng!
Giống như bị cánh cửa kẹp nát, ngũ quan méo mó gãy vụn, đùn lại một chỗ, thất khiếu máu chảy ròng ròng!
Hắn chết rồi!
Nhưng mà…
Thân thể vẫn còn đang co giật!
Đấy là thông tin cuối cùng mà não bộ hắn truyền tới thân thể.
Sợ hãi!
Kinh hoàng!
Mãi đến khi hồn lìa khỏi xác, thông tin đó mới đến nơi.
Vậy nên, sau khi đã chết, thân thể vẫn còn đang run giật, co quắp…
“Cảm ơn thanh kiếm của mày”.
Trần Đức vuốt ve Thanh Phong trong tay. Anh nhận ra, thanh kiếm này khác hẳn những thanh kiếm bình thường khác, khoảnh khắc hai ngón tay anh kẹp lấy nó, lập tức nảy sinh một cảm giác gắn bó như máu thịt.
Linh khí.
Bây giờ chẳng lẽ anh còn không biết linh khí là gì nữa sao?