Bát Gia Tái Thế

Chương 193: Chương 193: Lựa chọn




Không thể ngờ nổi là bọn họ chỉ đoán đúng phân nửa!

Suốt cả quá trình, thật sự gió tanh mưa máu, tàn nhẫn khốc liệt!

Nhưng…

Khiêu chiến ư…

Dường như một chút cũng không có!

Kể từ lúc bước vào khuôn viên nhà họ Hàn, cho đến lúc đánh gục Giang Hồ Hải, toàn bộ quá trình không quá năm phút đồng hồ!

Năm phút đồng hồ!

Ai mà ngờ được, một thanh niên mới ngoài hai mươi, vậy mà đã một thân bản lĩnh, chỉ trong vòng năm phút ngắn ngủi đã hoàn toàn phá nát phòng ngự của nhà họ Hàn!

Không những vậy, trong suốt quá trình hoàn toàn bẻ gãy, nghiền nát, không ai chống lại nổi, cũng không ai cầm chân được!

Lặng phắc.

Trong biệt thự, không gian tuyệt đối im lặng, Trần Bát Hoang không mở miệng, không ai dám phá vỡ sự im lặng vừa mong manh vừa kỳ dị này.

Rốt cuộc.

Vài giây sau.

Trần Đức nhấc bước, đi về phía Giang Hồ Hải, từ tốn từng bước, đến trước mặt ông ta, nhìn ông ta từ trên cao xuống, cái bóng bao phủ cả người bên dưới.

“Cậu… muốn gì?”, Giang Hồ Hải như bị ma ám, con ngươi giăng đầy tơ máu, ngửa đầu lên nhìn gương mặt trầm mặc như nước đọng ao tù của Trần Đức.

Trong mắt ông ta tràn ngập sợ hãi và cảnh giác.

Bây giờ ông ta đã trọng thương, đúng vậy, chỉ một cú đấm đó thôi đã khiến ông ta bị thương nặng, nếu không phải ngay khoảnh khắc va chạm, Trần Bát Hoang cố tình thu hồi một chút lực đạo, có lẽ lúc này ông ta đã chết rồi.

Hiện tại, với tình trạng hoàn toàn bị khuất phục này của ông ta, Trần Bát Hoang có thể tùy ý chà đạp, đùa giỡn với ông ta, ông ta tuyệt đối không có sức chống trả!

Ông ta tâm phục khẩu phục!

Ông ta thực sự tâm phục khẩu phục rồi!

Ông ta hoàn toàn bị Trần Bát Hoang đánh bại.

Ngay lúc này, trong cảm nhận của ông ta, người trước mặt sùng sững như ngọn núi, ngọn núi khổng lồ không vượt qua nổi!

“Ông vừa bảo là muốn tôi quỳ xuống, dập dầu nhận lỗi, đúng không?”, nhìn xuống Giang Hồ Hải, Trần Đức hờ hững hỏi.

Giang Hồ Hải im bặt, lời đó đúng là ông ta nói, không thừa nhận cũng không được, thậm chí ông ta còn muốn chặt đầu lột da Trần Bát Hoang, coi như quả bóng để chà đạp giày xéo.

“Ông cho tôi hai lựa chọn, vậy tôi cũng cho ông hai lựa chọn”, Trần Đức lạnh nhạt nói: “Thứ nhất, từ nay về sau, làm nô lệ của tôi, thay tôi tiêu diệt nhà họ Hàn, thứ hai, bị tôi giết”.

“Ông chọn cái nào?”

Nhà họ Hàn dù sao cũng là một gia tộc lớn, nếu chỉ giết Hàn Tùng, hoặc Hàn Vân Sơn, tuy có thể khiến nhà họ Hàn chịu ảnh hưởng một thời gian dài.

Nhưng mà…

Nhà họ Hàn vẫn là nhà họ Hàn.

Vẫn là nhà họ Hàn chỉ cần giẫm chân một cái sẽ rung chuyển cả vùng Giang Bắc, như vậy tương lai nó vẫn là một mối nguy hại.

Nhà họ Hàn rất lớn, nhưng không phải Trần Đức không thể tự mình tiêu diệt, chỉ là sẽ rất phiền phức. Giang Hồ Hải thì khác, sau lưng ông ta có phái Không Đồng chống đỡ, nếu ông ta ra tay sẽ tiện hơn anh rất nhiều.

Hơn nữa.

Trần Đức hiểu rằng, anh cần một trợ thủ mạnh mẽ một chút!

Bây giờ xem ra, Giang Hồ Hải là một lựa chọn không tồi.

Giọng nói âm u lạnh lùng quanh quẩn bên tai Giang Hồ Hải, trong lòng ông ta rất không cam tâm.

Chết, hay là làm nô lệ?

Hai lựa chọn, bất kể cái nào ông ta cũng đều không muốn.

Nhưng mà, người ta là dao là thớt, ông ta là con cá, ông ta buộc phải chọn lựa.

“Tôi chọn làm nô lệ cho cậu, tiêu diệt nhà họ Hàn”, hồi lâu sau, Giang Hồ Hải mới mở miệng.

Chết ư?

Ông ta không muốn!

Ông ta chỉ mới bốn mươi tuổi, trong võ giới, tuổi này chưa phải là già, hơn nữa, với tư chất tu luyện của ông ta, tương lai chắc chắn có thể đột phá thiên địa!

Cho nên cũng không quá khó khăn để lựa chọn!

Lão tổ nhà họ Hàn không có ở đây, đối với ông ta mà nói, tiêu diệt nhà họ Hàn là việc không khó.

Dùng sống chết của một gia tộc đổi lấy tính mạng cho mình, đáng giá quá đi chứ!

Còn về phần… làm nô lệ…

Ông ta tạm thời đi theo Trần Đức vậy!

Một bậc tông sư mới ngoài hai mươi tuổi, trong thế giới bình thường này, người trẻ tuổi như vậy đạt đến cảnh giới đó, chắc chắn phải hình dung bằng mấy chữ ‘không thể tin được’.

Dù là chưởng môn đương nhiệm của phái Không Đồng, cũng không vượt qua nổi!

Đi theo một người như vậy.

Cũng không có gì mất mặt.

Chí ít, ngay lúc này, trong mắt ông ta, Trần Bát Hoang giống như một bức tượng thần!

Trên người anh tỏa ra một hơi thở chí tôn vô thượng không gì sánh nổi, hơi thở ấy cùng với thực lực cao tuyệt bá đạo kia đủ cho ông ta quy thuận.

Giang Hồ Hải bị một cú đấm của Trần Đức làm cho kinh hồn táng đảm.

“Không…”

Cách đó không xa, Hàn Tùng và Hàn Vân Sơn nghe cuộc đối thoại giữ Giang Hồ Hải và Trần Đức, sắc mặt trắng bệch.

Đặc biệt là Hàn Vân Sơn, ông ta như ngừng thở!

Ông ta là gia chủ nhà họ Hàn, gánh trách nhiệm lãnh đạo gia tộc, có sứ mạng làm cho nhà họ Hàn kiêu ngạo vững bước, nhưng bây giờ, lại sắp bị tiêu diệt!

Ông ta mặt mũi nào đi gặp tổ tiên?

Làm sao đối mặt với lão tổ nhà họ Hàn đang bế quan kia?

Một cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu cơ thể ông ta, trong lòng Hàn Vân Sơn run rẩy sợ hãi, cả người ớn lạnh từng hồi.

Giang Hồ Hải là do ông ta mời đến.

Hơn nữa…

Còn là cường giả mà nhà họ Hàn hợp tác mật thiết, giữ mối bền vững suốt mấy năm nay, không tiếc công sức cung phụng, không biết bao nhiêu tiền bạc và tâm huyết nhà họ Hàn đã bỏ ra chỉ để giữ quan hệ hữu hảo với ông ta.

Vậy mà hiện tại, ngay lúc này, người mà bọn họ mời đến kia chỉ sau chưa đầy vài phút gặp gỡ Trần Bát Hoang, lại muốn quay đầu lại đối phó bọn họ!

Một pha quay xe khốc liệt như vậy, nếu là trước đây, bất kể thế nào Hàn Vân Sơn cũng không thể nghĩ tới!

Đối với nhà họ Hàn bọn họ, Giang Hồ Hải có thể nói là nắm trong lòng bàn tay!

Mấy năm nay, vì để dựa hơi ông ta, mọi thứ của nhà họ Hàn gần như đều bị vạch trần dưới mắt ông ta, nếu như ông ta thật sự tiêu diệt nhà họ Hàn, vậy chỉ có thể nói rằng: chết chắc!

Tuyệt vọng.

Hàn Vân Sơn hoàn toàn tuyệt vọng.

Còn cháu nội ông ta, Hàn Tùng, đã sợ hãi đến cực độ rồi, hắn quỳ mọp dưới đất không dám cất đầu lên.

“A…”

Trần Đức ngoái đầu nhìn lại, thấy hai người nọ, chợt bật ra một tiếng cười khẩy, đây chính là hiệu quả mà anh cần, phải khiến cho người nhà họ Hàn tự trải nghiệm cái gọi là tuyệt vọng, bất lực và sợ hãi.

Một khi đã dám ra tay với người nhà, bạn bè, và cả người đàn bà của anh, chỉ có một thứ giác ngộ sau cùng là cái chết, không chỉ phải chết, mà còn phải mang theo sự sợ hãi tột bậc bước về phía cái chết!

“Cậu Trần!’

Đột nhiên Hàn Vân Sơn bật dậy, lao đến chỗ Trần Đức, quăng mình xuống nghe phịch một tiếng, quỳ trước mặt anh, cái đầu già nua gắng sức đập binh binh xuống sàn, giọng nói run rẩy, khổ sở cầu xin:

“Cậu Trần, cậu Trần, tôi sai rồi, tôi có mắt như mù, tôi không bằng heo chó, dám chọc giận cậu, van xin cậu hãy tha cho tôi, tha cho nhà họ Hàn, van xin cậu mà, có được hay không?”, Hàn Vân Sơn rối bời, không ngừng đập đầu xuống đất, trán ông ta nhanh chóng tóe máu, có thể thấy ông ta dùng sức mạnh đến cỡ nào, nặng đến cỡ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.