"Lạ thật, tại sao anh Huyết và người nhà họ Cổ mình lại không tới nhỉ?", Cổ Tinh Hoa liếc nhìn đám đệ tử mới phía dưới, đưa mắt nhìn đám người do Lục Phong dẫn dắt nghĩ.
Bất kể hắn tìm thế nào, cũng không tìm được người mình muốn tìm.
Chẳng phải hắn đã hẹn Huyết Lãnh và người nhà họ Cổ gặp nhau ở học viện Vô Song sao? Cổ Tinh Hoa còn chờ mong quét ngang học viện với Huyết Lãnh nữa, sao giờ lại không nhìn thấy họ, mà chỉ thấy một đám rác rưởi vô dụng thôi?
"Mấy người các cậu đi coi thử xem có người nhà họ Cổ của tôi đến không, tiện thể xem coi có người nào có cơ sở vững chắc, lựa vài người gia nhập Tinh Minh".
"Vâng thưa cậu Cổ!"
Một gã võ giả đạt tới Linh Căn trung kỳ bên cạnh Cổ Tinh Hoa gật đầu, sau đó dẫn theo mấy người đi về phía đám đệ tử mới.
Bốn người họ vừa nhích người, những thế lực khác vốn định đi lập tức không dám nữa.
Theo quy tắc đó giờ, phải đợi người bên Tinh Minh lựa xong thì họ mới có tư cách đi chọn.
Khi Cổ Tinh Hoa quan sát họ, Diệp Ca cũng vừa hay nói đến Tinh Minh:
"Thường thì Cổ Tinh Hoa sẽ không để ý chuyện trong Tinh Minh, cơ bản đều là cấp dưới của hắn quản lý. Trong đó nhiều chuyện đều do một người mạnh nhất tên là Hồ Ngạo xử lý".
"Tôi có nghe nói về Hồ Ngạo kia", Cổ Tinh Vũ gật đầu nói.
Không chỉ Cổ Tinh Vũ từng nghe nói đến hắn ta, mà đa số mọi người ở đây đều có nghe về tên này.
"Người kia chẳng phải là Hồ Ngạo à? Hắn ta đi xuống kìa, chắc là tới để chọn người", một gã võ giả bên cạnh Cổ Tinh Vũ thấy đằng xa có bốn người đi về phía mình nói.
Họ chính là bốn người do Cổ Tinh Hoa cử đến!
Người dẫn đầu đúng là Hồ Ngạo - tay sai mạnh nhất dưới trướng hắn!
"Có vẻ cũng chẳng có gì đặc biệt, thực lực chỉ là Linh Căn trung kỳ. Diệp Ca, hắn cũng ngang ngửa anh, từ sự dao động của linh khí thì thậm chí... hắn còn không bằng anh!"
"Đúng vậy, mà Hồ Ngạo kia còn là nội viện. Tôi nghe nói toàn bộ ngoại viện cũng không có mấy cao thủ, đa số đều là Linh Căn sơ kỳ hay Long Tượng kỳ, xấp xỉ chúng ta thôi".
Tống Đông có quan hệ vô cùng tốt với Diệp Ca cũng cười lạnh: "Cảm thấy cũng chẳng có gì đáng sợ, Diệp Ca, với tiếng tăm của anh thì hay là chúng ta cũng thành lập một liên minh có địa vị ngang hàng với họ đi!"
"Các cậu đúng là chẳng biết gì hết, học viện Vô Song là nơi nào? Cùng một cảnh giới, nhưng chúng ta lại hoàn toàn không phải đối thủ của họ. Họ được hưởng một hoàn cảnh tốt như vậy ở học viện Vô Song, còn có võ kỹ và có thầy chỉ dạy. Các cậu có cái gì?"
Tuy Diệp Ca rất kiêu ngạo, những cũng biết rõ tình thế: "Cùng một cảnh giới, nhưng người ta có cơ sở vững chắc hơn, lại có võ kỹ thêm vào. E rằng các cậu còn không đỡ nổi một quyền của họ nữa là! Giống như tôi và Tinh Vũ..."
Mọi người lập tức kinh ngạc.
Cùng là Linh Căn trung kỳ, nhưng họ đều thấy sự chênh lệch giữa Diệp Ca và Cổ Tinh Vũ.
Tuy không dám nói khác xa một trời một vực, nhưng chắc cũng chẳng kém là bao?
Hoàn toàn chính là một cái trên trời, một cái dưới đất!
"Tôi không tin...", Tống Đông cười khẩy: "Dù sự chênh lệch giữa chúng tôi và hắn là rất lớn, nhưng còn Diệp Ca anh thì sao? Anh cũng rất mạnh, tên Hồ Ngạo kia có thể sáng bằng anh chắc?"
Tống Đông cực kỳ có lòng tin với thực lực của Diệp Ca, hơn nữa, gã cũng không muốn giống như một con dê béo bị người cướp đi điểm tích lũy.
Huống chi... Nếu Diệp Ca thành lập liên minh thì chắc chắn gã sẽ là quản lý cấp cao, đến lúc đó, gã có thể vớt được rất nhiều chỗ tốt. Muốn tiến vào nội viện và Vô Song Môn cũng không phải chỉ là mơ!
"Ha... đám vô dụng như mấy người cũng dám bảo mình có thể sánh bằng anh Ngạo? Các người đang sỉ nhục anh Ngạo đó hả? Gì mà một đám rác rưởi cũng bày đặt so với anh Ngạo?"
Tống Đông vừa nói xong, bỗng nhiên có một giọng nói âm trầm đầy khó chịu vang lên như sấm bên tai mọi người.
Chẳng biết bao giờ, bốn người Hồ Ngạo đã đi tới chỗ bọn họ!
Người nói chuyện là Ngũ Đào đứng cạnh Hồ Ngạo và cũng là một trong số những người đi theo hắn ta.
Gã vừa mở miệng đã lập tức thu hút vô số ánh mắt của mọi người.
Vừa thấy là đám Hồ Ngạo, trong sân bỗng chốc im ắng hơn rất nhiều.
Ánh mắt Diệp Ca nghiêm lại, có chút im lặng, hắn biết họ gặp phải rắc rối rồi!
Ngũ Đào lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Đông mặt mày tái nhợt đang lùi về phía sau từng bước một, quát: "Mày, đừng có nhìn đông nhìn tây, tao nói mày đó! Ban nãy là mày nói xấu anh Ngạo đúng không? Mau lăn ra đây!"
Ngũ Đào lớn tiếng quát, không chút kiêng nể, hoàn toàn chẳng coi ai ra gì nói: "Lăn ra đây quỳ xuống, xin lỗi anh Ngạo mau!"
Tống Đông ngẩn ra, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch.
Gã nào ngờ lỗi tai của bọn họ lại thính như vậy chứ? Xa vậy cũng nghe được?
Tống Đông trực tiếng sợ ngu người, người trong học viện Vô Song đừng nói là đệ tử nội viện, dù là đệ tử tạp vụ cũng cực kỳ mạnh. Bất cứ ai trong họ cũng là đệ tử của một gia tộc, hoàn toàn không phải là người mà Tống Đông gã có thể sỉ vả!
Có rất nhiều đệ tử nhìn Tống Đông với ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, biết có trò hay để xem. Tên Hồ Ngạo kia rất kiêu căng, là loại có thù tất báo, đừng nó là có người sỉ nhục hắn ta, bình thường hắn ta gai mắt ai thôi cũng đã muốn dạy cho họ một bài học rồi.
"Bà mẹ nó! Gọi mày đó, mày không nghe thấy hả?", Ngũ Đào lập tức đi đến trước mặt đám Tống Đông, Diệp Ca, Cổ Tinh Vũ, nhìn chằm chằm Tống Đông nói: "Tao chỉ cho mày 3 giây thôi, mau bước ra cho tao!"
Cùng lúc đó, Hồ Ngạo cũng bước tới, nhưng hắn ta không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Tống Đông với ánh mắt như rắn rết cực kỳ khiếp người.
Tống Đông run rẩy, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể van nài nhìn Diệp Ca!
Ngay sau đó.
"Anh Ngạo, chúng tôi mới đến, Tống Đông không biết quy tắc, mong anh Ngạo nể mặt tôi mà cho gã một cơ hội để sửa đổi!"
Diệp Ca đành phải đứng ra, hắn là người dẫn đầu trong đám đệ tử mới lần này, vất vả lắm mới gom góp được tiếng tăm, nếu không đứng ra thì sẽ mất uy tín. Vậy thì nó sẽ gây khó khăn cho kế hoạch thu hoạch điểm tích lũy sau này của hắn.