Thời gian của Trần Đức rất quý giá, mà anh lại không muốn lãng phí nó nên đành tự mình ra tay.
"Được, cậu Trần. Vậy tôi sẽ đứng cạnh quan sát", trong mắt Bộ Kinh Phong lộ ra vẻ chờ mong, muốn nhìn thử xem thực lực thật sự của Trần Đức.
"Ha ha...", Quỷ lùn Hắc Vân cười, Trần Bát Hoang định tự mình ra tay?
Là điều gì đã khiến anh đưa ra quyết định ngu ngốc đó vậy? Một tên Linh Căn sơ kỳ mà cũng dám đối đầu với võ giả Linh Căn kỳ đỉnh phong? Rốt cuộc là bị chập mạch hay ngu thật thế?
"Mẹ! Đúng là không biết sống chết mà!", Lục Phúc không kìm được văng tục. Tuy thái độ của Bộ Kinh Phong với Trần Đức khiến ông ta rất giật mình, nhưng thực tế, sự khinh bỉ, giễu cợt trong lòng với anh vẫn chẳng hề vơi đi chút nào.
Theo ông ta, Bộ Kinh Phong có thể tỏ thái độ như vậy chắc chắn là vì Trần Đức có thận phận đặc biệt nào đó mà ngay cả hắn ta cũng phải cư xử một cách cẩn thận. Nhưng kiểu như thân phận thì có tác dụng gì? Thân phận có cao tới đâu, nhưng bản thân lại không có thực lực cũng chẳng khác gì đồ bỏ!
Mặc kệ cao thủ như Bộ Kinh Phong, muốn tự mình ra tay thì đúng là ngu không ai bằng! Trần Đức lấy cái gì để đối phó với một sát thủ như quỷ lùn Hắc Vân?
"Lúc này rồi còn ra vẻ, có chết cũng không biết chết như thế nào".
Lục Phúc thầm cười khẩy trong lòng, ông ta như đã thấy được cảnh Trần Bát Hoang chết.
"Ông chuẩn bị tốt chưa? Tôi sẽ ra tay đó", lúc này, Trần Đức nhìn về phía quỷ lùn Hắc Vân, có lòng tốt nhắc nhở.
Lục Phúc hoàn toàn cạn lời, rốt cuộc là điều gì đã khiến cho Trần Bát Hoang kiêu ngạo như vậy thế? Ra tay thì ra tay đi, còn bày đặt nhắc nhở? Ông ta đã từng nhìn thấy mấy kẻ từ tìm đường chết, nhưng chưa gặp ai điên khùng kiểu đó!
"Chuẩn bị? Ha ha, quỷ lùn Hắc Vân tao là cao thủ Linh Căn kỳ đỉnh phong, đối phó với con kiến như mày còn cần chuẩn bị à?", quỷ lùn Hắc Vân ngoài miệng nói không cần chuẩn bị, nhưng động tác trên tay cũng không qua loa, liêm đao trong tay vẽ ra từng đường cong quỷ dị màu đen.
Quỷ lùn Hắc Vân lo Bộ Kinh Phong sẽ ra tay cứu Trần Đức nên đã trực tiếp dùng võ kỹ mạnh nhất, mục đích là đánh Trần Bát Hoang bị thương nặng rồi bắt lấy anh, không cho phép xảy ra bất cứ sơ sót nào.
Chỉ cần bắt lấy Trần Đức thì Bộ Kinh Phong sẽ e ngại, không dám ra tay. Sau đó, gã ta muốn giết Lục Thư Tuyết còn không phải dễ như trở bàn tay?
"Lưỡi liềm chết chóc!"
Giây tiếp theo, quỷ lùn Hắc Vân bèn hét lên, trên liêm đao màu đen ngưng tụ linh khí khiến không gian quanh nó bắt đầu vặn vẹo, dao động. Thanh liêm đao kia như lưỡi hái thần chết, trông vô cùng âm u, lạnh lẽo và khủng bố.
Cùng lúc đó, gã ta cũng hành động!
Nhanh!
Thật sự là quá nhanh!
Dáng người lùn tịt của quỷ lùn Hắc Vân cực kỳ nhanh nhẹn, mới bước ra mấy bước đã bay vút qua không trung để lại từng bóng người. Tốc độ đó quả thật nhanh đến nỗi không nhìn thấy được.
"Tạch, tạch, tạch, tạch!"
Không gian phát ra âm thanh như rang đậu, vũ khí ma sát với không khí xuất hiện từng tia lửa chói mắt như đèn pha khiến người ta không thể mở mắt ra nổi, thật khủng bố!
Chưa đến 10 giây, quỷ lùn Hắc Vân đã xông tới trước mặt Trần Đức, liêm đao trong tay không ngừng ngưng tụ linh khí và sức mạnh, sau đó giống như một cơn sóng thần chợt đổ ập xuống người anh.
Mà Trần Đức vẫn đứng sừng sững tại chỗ, không nhúc nhích dù là mảy may.
Liêm đao kéo theo khí thế chết chóc càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, hầu như sắp đụng vào lông tơ trên người anh.
Nhưng, ngay lúc này...
"Xoẹt".
Trần Đức bình tĩnh giơ tay lên, kiếm Long Ngân lập tức xuất hiện. Anh vung tay lên, đánh sau mà đến trước.
Phụt!
Mũi kiếm sắc nhọn đâm phập vào da thịt, máu đỏ bắn ra!
Mọi người hoàn toàn không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe một âm thanh vang lên.
Ngay sau đó, chỉ thấy động tác của quỷ lùn Hắc Vân chợt khựng lại, cơ thể bỗng cứng ngắc, đứng hình giống như một bức tượng.
Ngay yết hầu trên cổ gã ta bỗng xuất hiện một lỗ máu.
Một lỗ máu trí mạng, máu tươi phun tung tóe!
Mà thanh liêm đao trong tay quỷ lùn Hắc Vân chỉ cách cơ thể Trần Đức 1mm.
Sai một ly, đi ngàn dặm!
Đó là 1mm mà quỷ lùn Hắc Vân không bao giờ, cũng chẳng có cơ hội đâm tới thêm lần nào nữa.
Con ngươi quỷ lùn Hắc Vân trợn to, sự sống trên người điên cuồng trôi đi, giảm xuống. Thanh liêm đao trong tay rớt xuống, gã ta che cổ lại theo bản năng.
Gã ta muốn nói gì đó, nhưng vừa há miệng lại phun ra một ngụm máu tươi. Chưa đến 3 giây đã ngã xuống đất chết, biến thành một cái xác lạnh lẽo!
Gã ta bị giết một cách ngắn gọn, dứt khoát, không chút rườm rà.
Dù quỷ lùn Hắc Vân đã chủ động tấn công, còn sử dụng võ kỹ mạnh nhất, nhưng vẫn chết. Từ lúc ra chiêu đến khi chết đi, cả quá trình chưa đến 5 giây, quả thật như nằm mơ.
Một chiêu của Trần Đức quá nhanh, cũng vô cùng quỷ dị. Ngoài Bộ Kinh Phong có thể miễn cưỡng nhìn thấy anh rút kiếm và thu kiếm thì chẳng ai thấy được chuyện gì đã xảy ra.
Ngay cả quỷ lùn Hắc Vân cũng chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, còn chẳng kịp phản ứng, làm ra động tác phòng ngự hay lùi lại.
Bộ Kinh Phong đứng cạnh lạnh cả sống lưng, đây là lần đâu tiên hắn ta cảm thấy hoảng sợ khi đối mặt với một võ giả mới hai mươi mấy tuổi. Vốn dĩ, hắn ta nghĩ rằng dù Trần Đức có mạnh thì muốn giết mình cũng phải mất chút công sức.
Giờ xem ra, hắn ta đã quá xem nhẹ Trần Bát Hoang, hoặc cũng có thể nói là đã đánh giá cao chính mình!
Tuy cảnh giới của cả hai có sự chênh lệch, nhưng thực lực giữa hắn ta và Trần Đức lại không thể so sánh!
Khoảng cách giữa mình và Trần Bát Hoang quá xa!
Bộ Kinh Phong thật sự không dám tưởng tượng tương lai khi người thanh niên trước mắt đạt tới cảnh giới như mình sẽ khủng bố như thế nào.
Đến lúc đó, có phải ngay cả cao thủ Linh Hải kỳ cũng có thể bị anh giết chết một cách dễ dàng?
"Bao giờ thì Côn Luân Hư, hoặc là nói giới thế tục đã xuất hiện một yêu nghiệt như vậy thế", người hầu của Bộ Kinh Phong mở to mắt, bỗng dưng phát hiện hôm qua Trần Bát Hoang đã nương tay với mình, không thì mình đã chẳng thể nhìn thấy ánh Mặt Trời ngày hôm nay.
"Giết cậu ta, báo thù cho đà chủ!"
Ba bốn mươi gã mặc đồ đen do quỷ lùn Hắc Vân dẫn đến giật mình hoảng sợ, rồi dứt khoát ra tay. Bọn họ vốn là sát thủ, kẻ bỏ mạng. Thế nên, cả đám đều đồng loạt xông lên, ra tay.