“Cô Lục, cô đang nói nhảm gì với hai con kiến hôi này vậy?”, Chương Hằng sốt ruột hỏi, hắn cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện với đám rác rưởi canh cổng này, đây đơn giản là một việc hạ thấp thân phận của hắn và lãng phí thời gian.
Chương Hằng nói xong liền đưa sáu vị thái thượng trưởng lão đi thẳng đến cổng thành.
Lòng Lục Thư Tuyết sớm đã lạnh như tro tàn, sâu trong trái tim chỉ còn sót lại một mảnh lạnh lẽo.
Sau khi Trần Đức chết, cô ta đã hoàn toàn mất hy vọng và niềm tin vào thế giới này, trong cuộc sống cá lớn nuốt cá bé này, nhiệt tình có ích lợi gì? Liệu có bao nhiêu người giống như cô ta và Trần Bát Hoang đây?
Cô ta thề, bắt đầu hôm nay phải làm một kẻ lạnh lùng vô tình!
Việc đầu tiên cô ta phải làm chính là tranh giành lại nhà họ Lục, cô ta quyết không cho phép nhà họ Lục rơi vào tay cặp vợ chồng vong ơn phụ nghĩa khốn kiếp Lục Lâm Khai kia!
Đó là tâm huyết của bố cô, tuyệt đối không thể bị đôi hèn hạ này chà đạp lên!
Cho dù không từ một thủ đoạn nào cô ta cũng phải cướp về!
Suy nghĩ xong cô ta liền sải chân đi theo mấy người Chương Hằng.
Bộ Kinh Phong đi ở sau cùng, hắn cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi trong tâm cảnh của Lục Thư Tuyết, ngoài sự ngạc nhiên còn cảm thấy có chút thương xót, không khỏi thở dài.
“Tôi cảnh cáo mấy người mau chóng dừng lại nếu không chỉ có một con đường chết, nhà họ Lục không phải là nơi mà ai cũng có thể tùy tiện xông vào đâu!”, một người gác cổng hét lên.
“Ồn ào quá!”
Chương Hằng nói một cách thờ ơ, đồng thời vung tay tới một con dao đã lao vút vào hư không, đâm xuyên qua cổ họng của người đàn ông ngay tại chỗ, máu tươi lập tức phun tung tóe.
Người gác cổng căn bản không kịp phản ứng lại mà trợn trừng hai mắt, hắn chỉ cảm ngắn ngủi cảm nhận được sự mát lạnh nơi hầu kết, sau đó không kịp bật thốt ra một lời liền tử vong ngã gục xuống đất!
Tên gác cổng còn lại đã hoàn toàn chết lặng, chỉ giương mắt nhìn Chương Hằng chăm chăm, hắn run lẩy bẩy khiếp sợ tới cực điểm, người trước mặt này trong chớp mắt đã giết chết tên kia vậy phải có thực lực như thế nào?
“Anh… anh… anh… là ai?”, hắn ta vừa lắp bắp hỏi vừa lảo đảo lùi về phía sau.
“Ha ha, nhớ kỹ lấy, ông đây… là Chương Hằng!”, Chương Hằng khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lẽo u ám, trong tay lại xuất hiện một con dao màu trắng khác.
Cái tên này vừa vang lên, tên gác cửa liền rùng mình: “Chương Hằng? Người đứng thứ tư… trên bảng xếp hạng Thanh niên… Chương Hằng… của nhà họ Chương?”
“Đúng".
Chương Hằng gian tà phun ra một chữ cụt lụt này, kẻ gác cổng kia đã hoàn toàn rơi vào hoảng loạn mà vứt bỏ vũ khí, xoay người liền muốn trốn chạy, hắn muốn rung chuông báo động ở cách đó không xa.
Chỉ đáng tiếc, hắn vừa bước chân tới trước chiếc chuông, một con dao đã xuyên thủng vào đầu hắn ta, chết ngay tại chỗ!
“Cô Lục, xử lý loại rác rưởi này cần phải quyết đoán, cô là người sau này sẽ trở thành người phụ nữ của tôi, không cần nói chuyện với chúng, bọn chúng cũng xứng sao?”
Chương Hằng giết chết hai người giống như giẫm chết hai con kiến vậy, thư thái thoải mái, không có nửa điểm gánh nặng tâm lý.
“Cổng thành này thật chướng mắt”.
Chương Hằng ngước mắt nhìn lên cổng thành trì cao lớn mà cau mày, sau đó giơ nắm đấm, giây tiếp theo chỉ nghe thấy một tiếng ‘ầm’ vang dội.
Một cú đấm nặng tựa búa khổng lồ ngàn cân vững vàng rơi xuống cổng thành, trong chớp mắt cánh cổng sắt nặng nề trực tiếp đổ nát vỡ tan, thậm chí toàn bộ tường thành cũng xuất hiện khe nứt.
“Cái này…”
Bộ Kinh Phong cả người rung động, sợ hãi nhìn chòng chọc một màn này.
Cổng thành đó thế nhưng hoàn toàn được chế tạo từ sắt thép!
Ít nhất nặng hàng chục ngàn cân!
Cứ như vậy bị một quyền… đánh nát rồi?
Tuy rằng Bộ Kinh Phong cũng có thể làm được điều này, nhưng…. tuyệt đối không thể giống như Chương Hằng nhẹ nhàng tùy ý đến vậy, nhìn dáng vẻ này của Chương Hằng, e rằng cú đấm vừa rồi còn chưa dùng tới 1/10 sức mạnh của hắn ta.
“Trần Bát Hoang, hy vọng anh vẫn còn sống…”, Bộ Kinh Phong tự lẩm bẩm một mình, hắn nghĩ đến Trần Đức, Chương Hằng mạnh như vậy không phải cũng bại dưới tay Trần Bát Hoang sao?
Cổng thành nứt toác kèm theo tiếng nổ lớn lập tức hấp dẫn sự chủ ý của người nhà họ Lục, trên dưới nhà họ Lục hoàn toàn bị kinh động tới.
Chẳng mấy chốc từng dáng người tràn ra từ các lầu gác rồi tập hợp lại, rất nhanh đã xuất hiện hai ba trăm người!
“Là kẻ nào dám xông vào nhà họ Lục chúng ta?”, một giọng nói như tiếng sư tử gầm vang lên, sau đó một người đàn ông trung niên bước ra khỏi đám đông, mũi cao dọc dừa, mắt hổ dữ tợn, khí thế vô cùng hung hãn.
Bên cạnh ông ta còn có một người phụ nữ trạc ba mươi, ăn mặc quyến rũ đẹp đẽ, vóc người không tồi với gương mặt được trang điểm cầu kỳ, lộ rõ lớp phấn lòe loẹt dung tục.
“Gia chủ!”
“Chủ mẫu!”
Ngay khi cả hai vừa xuất hiện, tất cả những người xung quanh đều cung kính thi lễ, nửa quỳ trên mặt đất hô vang!
Người này chính là chú hai của Lục Thư Tuyết, Lục Lâm Khai!
“Đều đứng dậy cả đi!”, Lục Lâm Khai khẽ vung tay lên, người của nhà họ Lục lúc này mới đứng lên.
Sau đó Lục Lâm Khai liền đảo mắt nhìn về phía mấy người Chương Hằng, mặc dù ông ta biết đến nhà họ Chương, cũng biết Chương Hằng, nhưng chưa từng gặp qua bọn họ mà hướng thẳng vào Lục Thư Tuyết:
“Ha ha, tôi còn tưởng là ai, thì ra là Thư Tuyết, cô mời người từ đâu tới vậy? Vừa về đến nhà đã đập phá cổng thành, cô đối xử với nhà họ Lục, với chú hai của mình như vậy sao?”
Ngay khi vừa dứt lời Lục Lâm Khai đã nhìn thấy hai người gác cổng thiệt mạng nằm trên đất, lập tức bùng nổ cơn giận!
Lục Thư Tuyết nào chỉ đập nát cổng nhà họ Lục?
Đây chính là đang hung hăng đánh vào mặt ông ta mà!
“Lục Thư Tuyết, hay cho một người phụ nữ rắn rết, cô vậy mà dám tàn sát người cùng tộc, nhục mạ thể diện nhà họ Lục chúng ta!”, Lục Lâm Khai tuy có chút căm tức, nhưng kỳ thực trong lòng đã vui tới nở hoa. Ông ta vốn dĩ muốn diệt trừ Lục Thư Tuyết, chỉ là vẫn luôn chưa tìm được biện pháp nào quang minh chính đại, hiện tại Lục Thư Tuyết vừa vặn dâng cơ hội tới tận cửa!
“Lục Thư Tuyết, uổng cho tôi và chú hai của cô còn ngày đêm nhớ mong cô, một mực chờ đợi cô trở lại, giao lại chức vị gia chủ lại cho cô, cô… thực sự khiến người khác phải lạnh lẽo cõi lòng mà!”, người phụ nữ bên cạnh Lục Lâm Khai cũng bày ra dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dường như vô cùng thương xót.
“Cô Lục, cô cũng quá quá quắt rồi!”
“Cô Lục, không ngờ cô lại ra tay tàn độc như vậy, giết chết cả người đồng tộc!”
“Loại người này sao có thể đảm đương vị trí gia chủ của nhà họ Lục chúng ta?”
“Loại phụ nữ ti tiện này còn không bằng chết đi!”
"..."
Vài ba câu nói của Lục Lâm Khai lập tức kích động những người nhà họ Lục kia khẩu chiến, nhất thời đủ các loại thóa mạ khó nghe tuôn ra không ngớt.