Bát Gia Tái Thế

Chương 163: Chương 163: Nam nhi nên như vậy




Người đàn ông vẽ một hình parabol trong không trung sau đó rơi mạnh xuống đất.

“Ầm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, những người chuẩn bị xông lên lại một lần nữa sững sờ, họ đứng đờ người tại chỗ, một dáng vẻ không hiểu chuyện đời.

"Tao nói rồi, đều quỳ xuống cho tao!"

Giọng nói lạnh lùng lại vang lên.

Lần này.

Hiệu quả đương nhiên bất đồng.

Lời nói âm trầm, giống như tiếng sấm rền bị bóp nghẹt, vang lên bên tai mỗi người.

“Bùm bùm!”

Tại hiện trường có một người đánh rơi thanh thép trong tay, quỳ phịch xuống nền đất, nhìn hướng Trần Đức với đôi mắt tràn ngập kinh hoàng.

Trong mắt hắn, Trần Đức hiện tại không khác gì một tên ác quỷ.

Là ác quỷ không thể khiêu khích tới.

Là thân hình cao lớn hắn chỉ có thể ngước đầu nhìn lên!

Có người thứ nhất quỳ xuống, liền có người thứ hai, thứ ba rồi thứ tư, thứ mười….

Rất nhanh!

Hơn sáu mươi người.

Phần lớn người đang có mặt đã quỳ xuống, chỉ còn lại ba năm người vẫn đứng đó, cũng chịu không nổi loại áp lực đó mà quỳ xuống.

Ngây ngốc.

Mắt trợn tròn ngạc nhiên.

Kết cục này quả thực quá mang tính đả kích.

Hắn ta vốn dĩ còn tưởng rằng lần này sẽ là có đi không trở lại, nhưng không ngờ sự việc sẽ phát triển thành bước đường này!

Trần Bát Hoang, vị đại ca lớn này của hắn ta với thực lực của một người chinh phục hơn trăm người!

Điều này cũng quá ngang tàng rồi!

Nam nhi nên có dáng vẻ này!

Triệu Thâm kích động tới phát run, khí thế bá vương của đại ca quá lớn, khiến trong lòng hắn ta cũng dâng lên xúc động muốn quỳ xuống bái lạy.

“Các người làm gì vậy, đều đứng dậy đi, quên bản thân là người của ai rồi à, đều không muốn sống nữa phải không!”, Bạo Long tức giận ngút trời, hắn cuối cùng cũng không thể ngồi yên nữa mà đứng phắt dậy từ trên ghế mây, bước tới trong đám đông, hết chân này tới chân khác đấm đá lên người mấy tên tay sai dưới trướng.

Chỉ là.

Những kẻ này căn bản không hề xê dịch.

Hoàn toàn phớt lờ hắn ta.

Cuối cùng.

Bạo Long cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Trên gương mặt lộ ra vẻ hoảng hốt, kinh hoàng, sợ hãi…

Sau đó không ngừng lùi về phía sau.

Dường như muốn trốn chạy.

“Tên con hoang khốn kiếp muốn chạy đi đâu?”, Triệu Thâm thấy hắn có ý định muốn tháo chạy liền bước dài một bước tiến lên, cản lại đường đi: “Muốn chạy? Có phải là nên cho bọn tao một lời giải thích trước không?”

“Triệu Thâm, mày muốn thế nào?”, trên trán Bạo Long túa ra mồ hôi lạnh, ánh mắt hoảng loạn: “Nếu đại ca của tao biết tao xảy ra chuyện, anh ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hội Hồng Nguyệt chúng mày!”

“Triệu Thâm, muốn động tới tao mày thế nhưng phải suy nghĩ cho thật kỹ!”

Một câu nói.

Khiến Triệu Thâm lập tức rơi vào trầm mặc.

Quả thực.

Đại ca trong miệng Bạo Long, Long Tiếu Hổ- ông trùm thế giới ngầm phía Bắc của thành phố Tần không phải là ngọn đèn cạn dầu, đặc biệt cưng chiều người em trai này của mình.

Bang Hiêu Long khu phía bắc phát triển thần tốc trong năm nay, quy mô đã vượt qua hội Hồng Nguyệt, nếu thực sự động tới Bạo Long nhất định sẽ tạo ra rắc rối không nhỏ.

“Ha ha, xem ra mày vẫn là một người thông minh!”

Bạo Long bỗng nhiên phá lên cười, nhắc tới người đại ca Long Tiếu Hổ này của mình khiến hắn như lấy lại tự tin trước đây: “Nếu động vào tao, cho dù Ân Thập Nương tới cũng không bảo vệ được cho mày, Triệu Thâm, nếu thông minh, tốt nhất là thả tao đi”.

“Đại ca lớn…”, Triệu Thâm bối rối đưa mắt nhìn Trần Đức, hiện tại hắn ta đã không còn quyền quyết định, phải đợi Trần Đức mở lời.

Trần Đức rảo bước tới trước người Bạo Long, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn.

“Mày… mày muốn thế nào?”, không biết vì sao, Bạo Long luôn có một loại cảm giác rợn tóc gáy khi nhìn thấy người thanh niên này.

“Bốp!”

Trần Đức không nói lời nào, trực tiếp vung tới một bạt tai, Bạo Long loạng choạng nửa vòng tại chỗ, cuối cùng vẫn là không đứng vững nổi mà ngã ngồi xuống đất, đầu óc rối mù, trời đất quay cuồng.

“Nhãi con, mày thực sự muốn chết sao?”, Bạo Long che mặt gần như bật khóc, sức lực của một cái tát kia từ Trần Đức quả thực quá mạnh, hắn cảm giác như răng của mình sắp rơi ra ngoài vậy.

“Mày muốn chết, được, được, tao liền giúp mày thực hiện nguyện vọng!”

Bạo Long lấy ra điện thoại di động muốn tìm đại ca của hắn, lập tức ấn gọi video call.

Triệu Thâm muốn ngăn cản.

Trần Đức lại chặn hắn ta lại.

Chẳng bao lâu.

Cuộc gọi video đã được kết nối.

Trên màn hình xuất hiện một cái đầu trọc: "Em trai, tìm anh có việc gì? Chú không phải là đi thu dọn tên Triệu Thâm kia sao, xử lý xong chưa?”

“Đại ca!”

Nhìn thấy người đàn ông trong video, Bạo Long rốt cuộc không kìm được mà òa khóc: “Đại ca, có người muốn động vào em! Anh mau đến cứu em đi!”

“Chú dẫn theo hơn một trăm người, ai dám động vào chú?”, Long Tiếu Hổ nghe vậy liền cau mày, khí thế oai hùng hỏi: “Không muốn sống nữa à?”

“Đại ca, người của em phản bội rồi, chúng đều quay lưng rồi!”, Bạo Long vừa khóc vừa chĩa máy ảnh về phía hàng chục người đang quỳ gối và những người bị thương nằm la liệt trên mặt đất kia.

“Bụp!”

Trong video, Long Tiếu Hổ một tay vỗ nát cốc rượu trước mặt: "Là kẻ nào làm, là Triệu Thâm sao, hắn gọi tới bao nhiêu người!”

“Một, chỉ một người thôi!”

Bạo Long khóc sướt mướt quay camera về phía Trần Đức nói: “Chính là hắn, đại ca, anh nhanh tới đây giúp em giết chết hắn đi mà!”

“Chỉ một mình hắn?”

“Đúng vậy, một mình hắn!”

Long Tiếu Hổ trên màn hình rơi vào im lặng, không biết là suy nghĩ gì.

Tuy nhiên, hắn rất nhanh liền lên tiếng, thấp giọng đáp: “Đưa điện thoại cho hắn ta, anh muốn cùng hắn nói vài câu”.

“Nhãi con, đại ca của tao tìm mày!”, Bạo Long âm trầm nói: “Bây giờ mày quỳ xuống dập đầu xin lỗi tao, xin lỗi đại ca tao vẫn còn kịp đó!”

Bạo Long hung tợn nói mấy câu này xong liền hướng màn hình điện thoại về phía Trần Đức.

“Nhóc con, có thể đánh bại nhiều người của tôi như vậy, cậu thực sự không tồi, nhưng Bạo Long trước sau vẫn là em trai của tôi, động tới nó, cậu chỉ có một con đường chết thôi, hiểu chứ?”

Trần Đức một phát cướp lấy điện thoại từ tay Bạo Long.

“Anh đang uy hiếp tôi?”

Trần Đức cười lạnh nhìn Long Tiếu Hổ.

“Bụp!”

Một giây tiếp theo, Trần Đức bất thình lình tung một cước về phía Bạo Long!

Sau đó.

Một chân giẫm lên mặt hắn ta.

Cười nhếch mép nói với Long Tiếu Hổ: “Tôi ấy à, không sợ nhất chính là uy hiếp!”

“Nhóc con, mày có phải là không muốn sống nữa không!”, gân xanh nơi thái dương của Long Tiếu Hổ giật giật, như muốn nhảy ra ngoài: “Mau thả nó ra, nếu không tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!”

“Ồ!”

Trần Đức vừa trả lời, sức lực dưới chân cũng không giảm nhẹ.

“Răng rắc!”

Một đạp của anh đã giẫm gãy chân phải của Bạo Long.

Tiếp đó lại là một đạp nữa, xử gọn chiếc chân còn lại!

“A a a a a!”

Bạo Long thét chói tai, tiếng kêu sợ hãi vang vọng bốn phía.

Thế nhưng nơi đây là một sân bóng rổ, xung quanh vô cùng trống trải, căn bản sẽ không có người nghe thấy được.

Hắn trợn trừng hai mắt, đau tới mức chảy mồ hôi lạnh liên tục.

Những tên lâu la đang quỳ và nằm sõng soài trên đất lúc này cũng kinh hãi run sợ.

Tên này không phải là người mà, là ma quỷ mới đúng!

Ngay trước mặt Long Tiếu Hổ đạp gãy hai chân của em trai hắn.

Toàn bộ thành phố Tần có mấy ai dám làm như vậy?

Hắn thực sự không sợ trời không sợ đất sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.