Bát Gia Tái Thế

Chương 241: Chương 241: Nổi điên thử xem nào (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({}); Trong thoáng chốc, ánh mắt mọi người đều tập trung vào




Trong thoáng chốc, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Trần Bát Hoang, tia nhìn gườm gườm như sói đói, chỉ muốn cắn xé anh ra.

“Ranh con, cho dù mày là ai, hôm nay mày cũng chết chắc!”

“Trần Bát Hoang, thì ra là mày, mày cũng gan lắm, dám chọc giận cả chị Tạ cơ đấy!”

“Trần Đức, rốt cuộc mày cũng có ngày này, mày chọc giận người không nên chọc vào rồi có biết không?”

“Trần Bát Hoang, mày còn không chịu quỳ xuống nhận tội, tự chặt đứt hai chân đi, may ra tao tha cho mày!”

“…”

Trong đám người, những kẻ từng đụng độ Trần Đức như Lôi Long, Tôn Nhạc Dương ở Học viện Thương mại vừa nhìn thấy Trần Đức lập tức kinh ngạc tột độ, hôm nay thấy anh rơi vào thế bí, liền rộ lên cười cợt.

“Đúng là liều ăn nhiều, ngay cả chị Tạ cũng dám trêu vào, lần này mày chết chắc rồi!”

“Mau quỳ xuống!”

Tiếng quát thét vang dậy bốn phía, cả đám người có máu mặt ở thành phố Tần, từ đời cha cho đến đời con đều nổi giận với Trần Đức.

Trần Đức vẫn đứng yên.

Không thốt ra một tiếng nào.

Lâm Dao đứng ngay cạnh anh, gương mặt nhợt nhạt, cô đã hạ quyết tâm phải bảo vệ Trần Đức bằng mọi giá, nếu không cô sẽ chết ở đây.

Bốn bề nhao nhao lên, có ra lệnh, có chỉ trích, mắt ai nấy dữ tợn nhìn Trần Bát Hoang chằm chằm, chờ đợi anh khuỵu gối, quỳ mọp, cầu xin được tha thứ…

Mấy chục ông trùm giới kinh doanh, rồi cả đám choai choai con cháu vây anh vào giữa.

Hiện trường gần như đóng băng!



“Tránh ra, tránh ra hết coi!”

Bất chợt từ bên ngoài đám đông vang lên tiếng quát, mười mấy người rẽ đám đông chạy đến, dẫn đầu là một tên chột mắt, thoạt nhìn chừng hơn năm mươi tuổi, theo sau có 13 người, ai nấy đều vạm vỡ khôi ngô, trên người tỏa ra ý sát phạt rõ ràng.

Trong tay bọn họ đều cầm đao kiếm đủ các hình dạng, trên thân vũ khí bén nhọn tỏa ra ánh sáng sắc lạnh kinh người.

Là võ giả!

Tính cả người chột mắt kia là 14 người, hết thảy đều là võ giả!

Từ bọn họ toát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ, rất đáng sợ, dù có vài tay đại gia không biết sự tồn tại của võ giả, song đều bị họ làm cho thất kinh hồn vía.

Mười mấy người này, tuy số lượng chẳng có bao nhiêu.

Thế nhưng mức độ đáng sợ lại ăn đứt đám đông mấy chục người bình thường, chẳng khác nào một ngọn núi đè lên trái tim từng người, khiến họ ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Chỉ cần là người có mắt nhìn đều nhận ra 14 người này tuyệt đối không tầm thường chút nào!

“Độc Nhãn Tiết!”

Trong đám doanh nhân tinh anh có người nhận ra kẻ dẫn đầu, tất nhiên cũng nhận ra 13 người theo sau đều là võ giả, đám doanh nhân ai nấy đều biến sắc.

Độc Nhãn Tiết là võ giả rất mạnh dưới trướng nhà họ Tạ, có thể nói là một thủ hạ cực kỳ mạnh của Tạ Cường Đông!

Bình thường hắn không cần phải ra mặt.

Không ngờ lúc này hắn lại đích thân đến đây.

To chuyện rồi!

Độc Nhãn Tiết hớt hải chạy đến chỗ Tạ Lan, cung kính hành lễ: “Thưa cô chủ, tại tôi đến chậm, xin tha lỗi!”

“Hừ, còn biết là đến chậm? Còn không biết tự trừng phạt hả?”, nhìn thấy Độc Nhãn Tiết, thái độ của Tạ Lan càng kiêu ngạo, mặt hất lên trời, nhìn người bằng hai lỗ mũi.

“Biết!”

Độc Nhãn Tiết cúi đầu, tự tát mình hai cái thật mạnh không chút nể nang, cả máu mũi cũng rỉ ra.

13 võ giả còn lại cũng đều đứng vây quanh.

Ánh mắt bọn họ đều nhìn chòng chọc vào Trần Đức, chỉ cần có người ra lệnh, bọn họ lập tức ra tay ngay!

“Ha ha ha, không phải vừa rồi mày nói với anh tao là mày rất ngông cuồng, rất kiêu ngạo, không ai bắt được mày sao?”, ánh mắt Tạ Lan tràn ngập độc ác, căm ghét, hận thù, cô ta khinh khỉnh nhìn từ trên cao xuống, khàn giọng nói: “Không phải mày kiêu ngạo sao, ngông cuồng sao? Bây giờ mày kiêu ngạo thử lần nữa xem, ngông cuồng thử lần nữa xem nào?”

Tạ Lan nhìn chằm chằm Trần Đức, lúc này cô ta rất muốn thấy Trần Đức sợ hãi, run rẩy, quỳ mọp dưới đất cầu xin cô ta tha thứ, sau đó cô ta sẽ dùng giày cao gót của mình nhét vào mồm anh, bẻ sạch răng anh, cạo trọc đầu anh, phanh bụng anh, khiến anh muốn sống không được muốn chết không xong!

Trần Đức im lặng.

Trong những trường hợp thế này, xưa nay anh không thích lắm lời.

Đám doanh nhân tinh anh chung quanh cùng với những người trước đây từng đụng độ với anh, hoặc từng bị anh dạy dỗ đều dùng ánh mắt thương hại nhìn anh, vài người trong số đó còn cảm thấy tiếc cho anh, ghẹo ai không ghẹo, hết lần này tới lần khác ghẹo vào con gái duy nhất của Tạ Đông Cường.

Lúc này họ hẳn là cho rằng anh đang sợ vãi ra quần, sợ đến nỗi sắp quỳ gối xuống?

Cả đám đều là những kẻ có máu mặt, thậm chí có người còn máu mặt hơn cả máu mặt, thằng nhãi ranh mới hai mươi tuổi đầu kia lúc này còn đứng được, coi như không tệ.

Vốn Tạ Lan vẫn còn hơi lo lắng và sợ hãi, dù sao cô ta cũng từng thấy Trần Bát Hoang chỉ một tay vừa ngăn trở kẻ địch vừa thoát thân, thế nhưng bây giờ Trần Đức im lặng không nói gì, khiến cho cô ta vững tâm hơn hẳn.

Chắc chắn nó đang sợ hãi, phải đối mặt với nhiều người như thế, dù nó có mạnh hơn nữa thì sao chứ? Đôi lúc, có những thứ không phải cứ vũ lực là có thể giải quyết.

Huống hồ, Độc Nhãn Tiết và đồng bọn đang ở đây!

Nghĩ đến đó, Tạ Lan càng thêm không coi ai ra gì: “Trần Bát Hoang, mày là cái thá gì chứ, bà đây nói rồi, trong mắt tao mày chỉ là một con chó, biết không hả?”

Cái mồm Tạ Lan chẳng khác nào đại bác đang nã đạn tới tấp, cô ta liên tục làm nhục anh, nước bọt văng tung tóe lên mặt Trần Đức, dí ngón tay vào mũi Trần Đức, hệt một mụ hàng cá hàng tôm: “Bà mẹ nó, thứ chó hoang nhà mày mà cũng dám cắn bà hả? Sao bây giờ câm miệng hến rồi? Không phải cho sao? Sủa một tiếng tao nghe! Nổi điên thử tao coi! Liều ăn nhiều thử tao xem nào!”

“A…”

Trần Đức đột nhiên nhếch mép cười, cùng lúc với nụ cười lạnh lùng ấy, cánh tay bất thần giơ cao lên, nắm lấy ngón tay Tạ Lan đang chỉ vào mình, dùng sức vặn!

“Rắc rắc!”

Âm thanh của tiếng khớp xương gãy vang lên, ngón tay Tạ Lan, khớp xương, máu và thịt cùng lúc bị anh bẻ xuống!

Đồng thời…

Anh trở tay cho cô ta một cái tát.

“Chát!”

Âm thanh cái tát đanh gọn như tiếng sấm giữa trưa hè, Tạ Lan bị tát lệch mặt, từ thái dương xuống tới quai hàm bấy nhầy máu và thịt, không cần nói nhiều, xương nửa bên mặt của Tạ Lan, kể cả hàm răng đều gãy nát.

Lặng phắc như tờ.

Thứ im lặng chết chóc.

Một cái tát bất ngờ không kịp phòng bị, làm cho hiện trường nín thở.

“Không biết như vậy có tính là nổi điên, là liều ăn nhiều không nhỉ?”, trong không gian im lặng, Trần Đức nãy giờ không lên tiếng rốt cuộc cũng mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.