Bát Gia Tái Thế

Chương 236: Chương 236: Nói nghe xem cô là ai?




"Đây là nơi công cộng, không phải tiệm nhà cô, tôi thích ở đây thì ở. Hơn nữa... tôi đang nói chuyện với chó nhà mình thì cần chú ý gì chứ?", Tạ Lan lộ vẻ khó hiểu nói: "Em gái Lâm à, dù cô là vợ bé của em trai tôi, cũng không thể nhúng tay vào nhiều chuyện như vậy đúng không?"

Giọng nói của Tạ Lan rất chói tai, nhân viện và mấy vị khách khác trong cửa hàng đều chú ý tới phía này.

Một số người đàn ông còn nhíu mày, nhìn chằm chằm Tạ Lan, người phụ nữ kia đúng là khó ưa!

Gì mà kiêu ngạo như vậy trời?

"Vợ bé? Xinh vậy mà làm vợ bé của người khác ư?"

"Tiếc ghê".

Xung quanh truyền đến tiếng xì xào bàn tán.

"Cô... ai là vợ bé của anh ta, cô đừng nói lung tung!", Lâm Dao tức đến mức mặt mày trắng bệch.

"Dao Dao, người phụ nữ này là bạn của cô à?"

Trần Đức bỗng mở miệng.

"Không phải", Lâm Dao lắc đầu, sao cô có thể làm bạn với loại người như Tạ Lan được?

"Chẳng trách, tôi bảo mà, sao cô lại có thể là bạn với loại người miệng đầy mùi hôi như này được".

Giây trước, Trần Đức còn đang cười, kế tiếp, một cái tát đã tát thẳng lên mặt Tạ Lan.

"Chát!"

Một tiếng tát tai giòn tan vang lên, trên mặt cô ta lập tức hiện lên một dấu tay đỏ ửng.

"Đây là bài học dành cho cô, sau này nói chuyện chú ý chút, biết không? Đừng suốt ngày chó này chó nọ, mẹ cô sinh cô ra không dạy cô cách nói chuyện và làm người hả?", một cái tát này Trần Đức ra tay không nặng, mà cũng đúng, với anh đây chỉ là một bài học nho nhỏ mà thôi.

"Đánh hay!"

"Mẹ nó hả giận ghê!"

"Loại phụ nữ kiêu ngạo như này có thể sống được đến ba mươi mấy tuổi đúng là kỳ tích!"

Mọi người vây xem xung quanh đều cảm thấy hả giận, ngay cả họ cũng thấy Tạ Lan hơi quá đáng, ở nơi công cộng sỉ nhục người khác, chẳng có chút xíu lễ phép gì hết.

Lâm Dao có chút há hốc mồm, cô thật sự không ngờ Trần Đức lại dứt khoát như vậy, nói đánh là đánh.

Đó chính là Tạ Lan đấy!

Một cái tát này không chỉ là đánh lên mặt Tạ Lan, với tính cách kiêu ngạo ngang ngược của cô ta thì sẽ kêu rất nhiều người đến. Đến lúc đó, mạng sống của Trần Đức sẽ gặp nguy hiểm.

Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Dao tràn ngập vẻ lo lắng.

"Cậu..."

Đôi mắt xinh đẹp của Tạ Lan biến đổi, bụm mặt, không tài nào tin nổi.

Cô ta không tin nổi một tên ăn mày mà lại dám đánh mình? Trong một nơi nhỏ bé như thành phố Tần lại có người dám đụng tới cô ta?

"Nhóc con, mày dám đánh tao? Dám đánh tao ư? Mày chán sống rồi hả? Mày có biết tao là ai không hả? Hả!"

"Không biết", Trần Đức bình tĩnh đáp, rồi có chút thú vị hỏi: "Nói nghe xem cô là ai?"

"Tao là ai á? Ha ha, mày hãy nghe cho kỹ. Tao đến từ nhà họ Tạ - gia tộc đứng đầu trên bảng tỷ phú ở thành phố Tần. Tạ Cường Đông là bố tao, tao là con gái duy nhất của ông ấy, Tạ Lan!", Tạ Lan nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng nói ra lai lịch của mình.

Nhà họ Tạ?

Tạ Lan - con gái duy nhất của Tạ Cường Đông - tỷ phú đứng thứ nhất trên bảng xếp hạng tỷ phú ở thành phố Tần!

Tạ Lan vừa báo ra lai lịch, sắc mặt của những vị khách đang hóng hớt xung quanh lập tức thay đổi.

Có thể tới đây mua quần áo đều là người có tiền, đa số cũng có chút hiểu biết về những ông lớn đứng đầu thành phố Tần. Thế nên, sao họ có thể không biết Tạ Cường Đông - người đứng đầu bảng xếp hạng tỷ phú nơi đây được?

Trong giới giàu có, ai cũng biết Tạ Lan là con gái duy nhất của Tạ Cường Đông, được chiều chuộng từ nhỏ, kiêu căng ngạo mạn, ai bị cô ta chỉnh sửa đều rất thảm.

Gần như cả thành phố Tần đều không có ai dám chọc cô ta!

Nói cô ta là người hống hách nhất trong giới nhà giàu cũng chẳng sai!

Nhà họ Tạ ư?

Trần Đức nhíu mày, suy nghĩ về gia tộc này. Giờ đang ở tại thành phố Tần nên đương nhiên là anh có nghe nói và cũng biết đôi chút về địa vị của họ. Như Trương Thiên Dương, đừng thấy thân phận của ông ta rất cao, song ở trước mặt gia chủ nhà họ Tạ, ông ta cũng chỉ xứng là đàn em. . Kiếm Hiệp Hay

"Thế nào? Biết tao là ai chưa?", Tạ Lan thấy Trần Đức nhíu mày, nghĩ rằng anh sợ, cười gằn: "Tao nghĩ mày rất cứng cổ, rất trâu bò, ai ngờ chỉ là một thằng ẻo lả. Giờ bà đây đang rất tức giận, theo lý mày đánh tao, tao cũng có thể đánh mày".

"Nhưng tao lại có một thói quen rất tốt đẹp, sẽ không đánh thú nuôi... hoặc có thể nói là chó. Nếu giờ mày mà biết điều thì quỳ xuống, học chó sủa mấy tiếng, sau đó tự đánh mình đến khi tao hài lòng thì thôi".

Gương mặt Tạ Lan âm u, yêu cầu cực kỳ quá đáng. Nhưng, thân phận của cô ta cũng bày ra đó, người xung quanh thế mà lại cảm thấy cô ta chẳng có gì sai.

Cho dù có, cũng không dám nói!

"Bát Hoang, đừng!", Lâm Dao lắc đầu với Trần Đức, sau đó bước lên trước: "Tạ Lan, chẳng phải cô muốn dẫn tôi đi theo mình sao? Tôi đi theo là được, cô bỏ qua cho anh ấy đi!"

"Tôi không hiểu, tên trai bao này có gì tốt mà cô lại bảo vệ cậu ta như thế?", Tạ Lan cười lạnh: "Vốn nghĩ cô rất trong sáng, hóa ra cũng chẳng khác những người phụ nữ khác, đều là kỹ nữ. Bảo vệ cậu ta như vậy, không biết em trai tôi mà biết sẽ nghĩ thế nào".

Vèo!

Bỗng, một tiếng xé gió vang lên, Trần Đức bất ngờ giơ tay lên tát một cái lên mặt Tạ Lan, vừa hay ở ngay vị trí lúc nãy. Song lần này, anh lại dùng sức hơn!

"Á!"

Tạ lan hét lên một tiếng, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, một bên má đã hoàn toàn chết lặng, một mùi máu tươi xộc lên miệng, hộc ra một cái răng cửa!

"Đù!"

Không biết ai trong đám đông vây xem không kiềm nổi văng tục.

Cả đám đều trợn to hai mắt nhìn!

Biết thân phận của Tạ Lan rồi còn dám ra tay đánh cô ta?

Tên nhóc kia chán sống rồi à?

Cả đám trợn tròn mắt nhìn, bọn họ còn tưởng sau khi biết được thân phận của Tạ Lan, chàng trai kia sẽ sợ hãi, nghĩ cách tránh thoát một kiếp này.

Ai ngờ, anh lại tàn nhẫn và quyết đoán như vậy?

Anh là thằng ngu hả?

Mọi người hoảng sợ, giờ chỉ muốn rời khỏi tiệm quần áo.

Khỏi nghĩ cũng biết sau đó Tạ Lan sẽ tức giận, hơn nữa còn là nổi khùng. Đến lúc đó, chưa biết chừng họ còn bị liên lụy ấy chứ!

Tạ Lan bụm mặt, khóe miệng run rẩy, cực kỳ khó chịu, đau đến nỗi chảy nước mắt.

Cô ta hoàn toàn không ngờ chàng trai kia sẽ đánh mình, nên không phòng bị. Một cái tát ấy đánh cho cô ta chết lặng, ngồi xổm trên mặt đất, hoa mắt chóng mặt.

"Dao Dao, chúng ta đi thôi", Trần Đức không để ý đến Tạ Lan, khẽ nói với Lâm Dao.

Lâm Dao vẫn còn ngơ ngác, nghe thấy tiếng Trần Đức truyền đến, cô mới giật mình tỉnh lại: "Đúng vậy, đi, Bát Hoang, chúng ta đi thôi!"

Nếu giờ không đi sẽ không còn kịp rồi, đừng thấy nơi này không có người của Tạ Lan, nhưng chắc chắc sẽ có người báo tình hình nơi này cho nhà họ Tạ.

Đến lúc đó, nhà họ Tạ sẽ hành động, vậy Trần Đức chắc chắn sẽ gặp rắc rối.

Giờ, phải đi ngay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.