Bát Gia Tái Thế

Chương 483: Chương 483: Núi Bách Thú




Trong núi có rất nhiều dã thú vô cùng hung dữ, một số võ giả tới đây săn bắn đa số đều chết bên trong. Còn số ít cao thủ lại hoàn toàn không cần dùng dã thú làm vật cưỡi nên sẽ chẳng đến đây.

Nói tóm lại, núi Bách Thú chính là một nơi cao thủ không đến, nhưng võ giả bình thường đến lại rất dễ bỏ mạng!

Thường thì chỉ có một số đội ngũ do võ giả lập nên chuyên buôn bán dã thú mới đến đây.

"Với thực lực bây giờ của mình, muốn băng qua núi Bách Thú hẳn cũng là chuyện nhỏ", Trần Đức lẩm bẩm, giờ thực lực của anh cũng thuộc hàng mạnh trong Côn Luân Hư.

Song, anh cũng không dám chủ quan.

Một hai, ba năm con thì có lẽ anh còn có thể đối phó. Nếu gặp được nguyên đàn dã thú vậy khó mà nói!

Nhưng anh cũng không có cách nào!

Trần Đức phải băng qua núi Bách Thú, chỉ có vậy mới dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới học viện Vô Song được!

Anh hít sâu một hơi, thoáng điều chỉnh trạng thái, rồi bước vào núi Bách Thú!

Vừa bước vào, lông mày Trần Đức bỗng cau lại, trước mặt anh có một nhóm tổng cộng sáu người đang xúm lại bên bản đồ bàn bạc gì đó.

Tổng cộng 4 nam, 2 nữ.

Hai thanh niên, một cô gái, hai ông lão và một bà lão.

Trông thì ba người lớn tuổi kia như là người hầu hay vệ sĩ của ba người trẻ tuổi, vì thực lực của họ cực kỳ mạnh, yếu nhất cũng là Linh Căn kỳ đỉnh phong!

Mà người mạnh nhất, thậm chí đã đạt tới Linh Hải kỳ!

Đội ngũ như này, dù là ở Côn Luân Hư cũng có thể nói là khá mạnh.

Trái lại, ba người trẻ tuổi lại hơi yếu hơn, hai nam một người cao 1m7, gương mặt chính trực, để râu quai nón, ngay khóe mắt nơi mắt phải có một vết đao, hẳn là vết thương cũ, chỉ vừa tiến vào Linh Căn kỳ.

Một người khác cao khoảng 1m8, mặc một bộ đồ màu xanh, trong tay cầm một cái quạt giấy, gương mặt khá điển trai, nở một nụ nhàn nhạt ôn hòa. Hắn ta là người mạnh nhất trong cả ba, tỏa ra khí thế của Linh Căn trung kỳ. Hắn ta cũng hoàn toàn không có ý giấu giếm khí thế ấy, tùy tiện bày ra trước mặt mọi người.

Ngoài ra, còn có một cô gái mặc chiếc váy màu xanh, dáng người quyến rũ mê người, mái tóc màu xanh nhạt búi lên, cử chỉ tao nhã, gương mặt xinh đẹp cho người ta cảm giác trang nhã, cao quý như một cô chủ đài các.

Khi Trần Đức quan sát họ, họ cũng nhìn Trần Đức.

Nơi này là núi Bách Thú, bình thường rất ít người, bỗng dưng thấy có người đến nên đương nhiên sẽ nhìn nhiều vài lần.

"Tên nhóc này là đi một mình đến núi Bách Thú ư? Đúng là can đảm ghê!", thanh niên cao 1m8 cầm quạt trong tay luôn nở nụ cười ấm áp, cười cợt nói: "Nguyệt, không phải là tin tức bị lộ, nên người như vậy cũng muốn đến chia chác một miếng bánh đó chứ?"

Cô gái bị gọi 'Nguyệt' tên là Đạm Đài Nguyệt, cô ta liếc Trần Đức, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch: "Tạm thời không có để lộ, chắc là đến bắt dã thú làm vật cưỡi hoặc buôn bán thôi. Lương Khâu, đừng nhiều chuyện, chúng ta tốt nhất là tìm được cô ấy trước khi trời tối rồi rời khỏi đây".

"Mặc kệ là tới làm cái gì, một người đến núi Bách Thú thì quả thật phải có chút can đảm", thanh niên còn lại khá là thưởng thức nhìn thoáng qua Trần Đức.

Biết rõ núi Bách Thú nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, còn dám đến một mình, người thường là tuyệt đối không làm được, ít nhất anh ta không làm được.

"Mậu Danh, đây không gọi can đảm. Cái này gọi là không biết tự lượng sức mình", Lương Khâu cười, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười ấm áp, nhưng lại lấy vẻ bề trên đánh giá Trần Đức: "Hoặc cũng có thể nói là ngu!"

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Trần Đức cũng không dừng lại, vẫn đi về phía trước.

Lúc này, anh đã đi tới trước mặt sáu người.

Trần Đức không tính làm quen với họ, nhưng Đạm Đài Nguyệt lại bỗng dưng mở miệng, tốt bụng nhắc nhở: "Anh bạn này, núi Bách Thú rất nguy hiểm, một mình anh đi vào không khác gì chịu chết. Nếu chỉ vì một ít linh thạch mà đánh bạc cả tính mạng thì không đáng".

Cô ta vừa nói vừa lấy ra vài miếng linh thạch có linh khí cực kỳ nồng màu hồng cỡ bằng bàn tay: "Mấy miếng linh thạch này đủ để đổi một con dã thú đã chết, anh cầm nó rồi rời khỏi đây đi!"

Trần Đức kinh ngạc, không ngờ ở một nơi tàn khốc như Côn Luân Hư lại có người tốt bụng như vậy?

Sau đó, anh chợt mỉm cười, đáp: "Cảm ơn cô, nhưng linh thạch thì thôi, tôi không phải tới đây để bắt dã thú mà chỉ là đang vội nên tính băng qua núi Bách Thú!"

"Băng qua núi Bách Thú?", Lương Khâu lại nói, đánh giá Trần Đức một lượt từ trên xuống dưới, nghiền ngẫm trêu ghẹo: "Đúng là can đảm ghê, muốn băng qua núi Bách Thú phải tiến vào sâu bên trong. Một mình anh đi vào thì sẽ lập tức chết không chỗ chôn đó".

Ngay cả Mậu Danh trước đó đã nhìn Trần Đức bằng ánh mắt khen ngợi cũng nhíu mày, cảm thấy tên nhóc này có chút kiêu ngạo.

Một mình mà đòi băng qua núi Bách Thú, còn là võ giả trẻ như vậy, hoàn toàn chính là nằm mơ giữa ban ngày, ok?

Trong trí nhớ của họ, họ chưa từng thấy Trần Đức trong số thế hệ trẻ, cũng chẳng quen biết nên đương nhiên anh chỉ là võ giả bình thường.

Võ giả bình thường trong độ tuổi này chắc chỉ đạt tới Linh Căn kỳ là cùng nhỉ?

Không, nói chính xác hơn có lẽ còn chưa đạt tới Long Tượng kỳ của Địa Nguyên Tam Trọng nổi ấy chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.