Bước xuống từ xe thương vụ, Quan Hổ cung kính mở cửa xe giúp Trần Đức. Vừa ra khỏi xe, anh liền thấy một đám người quỳ trước cửa.
Đứng mũi chịu sào là Trương Tử Đằng, Trương Tử Ngọc và mẹ của hai người họ cũng cùng quỳ ở cửa.
Trên tay mẹ Trương Tử Đằng còn cầm một tấm thẻ.
Nhìn thấy Trần Đức xuống xe, bà ta lập tức chào đón: “Cậu Trần, đây là thù lao mấy ngày trước của cậu, xin cậu hãy nhận lấy!”
“Không phải bà không muốn cho tôi sao?”, Trần Đức lộ vẻ châm chọc, nhớ đến dáng vẻ ngang ngược của người phụ nữ này khi cướp lấy tấm thẻ, anh bỗng cảm thấy rất buồn cười.
“Cậu Trần, thật xin lỗi, là lỗi của tôi, cầu xin cậu hãy nhận số tiền này, xin cậu!”
Mẹ của Trương Tử Đằng vô cùng hoảng sợ. Trương Thiên Dương đã chờ sẵn trong sảnh biệt thự từ lâu rồi, nếu Trần Đức không chịu nhận tấm thẻ này thì bà ta nhất định phải ký vào đơn ly hôn.
Một khi ly hôn, bà ta sẽ mất tất cả.
Biệt thự, xe thể thao, túi xách hàng hiệu, son môi, đồng hồ,… tất cả những thứ xa xỉ đó sẽ bị lấy lại hết.
Bà ta và con của bà ta sẽ lập tức từ phú hào biến thành kẻ ăn mày.
Một khi mất đi sự che chở của Trương Thiên Dương, mất đi thân phận cùng tài sản, chắc chắn những kẻ mà bọn họ từng chèn ép sẽ điên cuồng trả thù họ.
Đến lúc đó, e là ngay cả tên ăn mày cũng không bằng.
Đó là kết cục mà bọn họ không dám tưởng tượng.
Bà ta cảm thấy rất chua chát, lúc trước, Trần Đức đã từng nói, một ngày nào đó, bọn họ sẽ phải quỳ xuống cầu xin hắn lấy tiền, tiếc rằng lúc đó bà ta không nghe lọt tai, chỉ nghĩ tên thanh niên này quá mức ngông cuồng ngạo mạn, không biết phân biệt phải trái.
Bọn họ còn cho rằng Trần Đức không dám lấy tiền nên mới nói ra lời ngoan độc như vậy mà thôi.
Hiện tại xem ra, Trần Đức không hề nói lời vô ích, không phải hắn ngông cuồng ngạo mạn, không biết phân biệt phải trái, mà là đám người ngu ngốc bọn họ.
Mẹ con Trương Tử Ngọc cũng không khác gì hơn, trước mặt Trần Đức, cả bọn khúm núm quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đau khổ cầu xin, không dám ngẩng đầu nhìn anh lấy một cái.
“Cậu chủ Trần, ngàn sai vạn sai đều do tôi, xin anh hãy bỏ qua cho chúng tôi!”, Trương Tử Đằng dùng sức tát mình mấy cái, khiến cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
Trương Tử Ngọc thì dập đầu xin tha.
Trong lòng hắn ta vô cùng sợ hãi, bây giờ dập đầu vẫn tốt hơn bị đuổi khỏi nhà họ Trương, sau đó bị người ta khi dễ đến mức phải dập đầu.
Hai ngày trước, bốn người họ còn ngang tàng, hống hách khó ai bì, luôn tỏ thái độ xem thường Trần Đức, không ngờ hiện tại lại biến thành như vậy. Quan Hổ thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mắt, thầm cười khẩy, hai đứa con trai này của anh Dương nên sớm được dạy dỗ mới tốt.
Tuy nhiên, suy cho cùng cũng là con trai Trương Thiên Dương, dù vô liêm sỉ cỡ nào cũng là máu mủ, Quan Hổ không thể không nói đỡ vài câu: “Cậu Trần, hai vị phu nhân cùng Tử Đằng, Tử Ngọc có rất ít kinh nghiệm sống, khó tránh khỏi mắt chó nhìn người thấp, lần này nhờ cậu dạy bọn họ một bài học, nếu không, không biết sau này sẽ gây rắc rối gì cho nhà họ Trương nữa. Xin cậu chớ chấp… mấy người họ làm gì!”
Lời của ông ta nghe rất hay, Trần Đức sao có thể không hiểu ra thâm ý trong đó? Đây là muốn anh cứ thế cho qua!
“Ha ha ha, tôi không có hứng thú chấp nhặt với bọn họ”, Trần Đức nhận lấy tấm thẻ trước mặt, sau đó đi thẳng vào biệt thự.
“Các người vẫn chưa chịu đứng dậy?”
Sắc mặt Quan Hổ không mấy gì tốt, ông ta là cánh tay đắc lực của Trương Thiên Dương, địa vị cực cao, dù thân phận đám người này là vợ và con trai Trương Thiên Dương thì cũng không mảy may ảnh hưởng đến ông ta.
Vào thời khắc mấu chốt, ông ta có thể lên tiếng thay cho Trương Thiên Dương.
“Cậu Trần đã bỏ qua cho các người, về sau gặp cậu ấy thì thành thật một chút, nếu còn dám hành xử thô lỗ, nhà họ Trương sẽ không có chỗ cho các người dung thân”.
“Cảm ơn chú Quan, cảm ơn chú đã nói giúp!”, Trương Tử Ngọc nghe ra vừa nãy Quan Hổ đã nói đỡ cho bọn họ, hắn ta tỏ vẻ cảm kích: “Sau này chúng tôi chắc chắn không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa!”
Quan Hổ cũng không nhiều lời, liền xoay người rời đi.
Lúc này bốn người mới đứng dậy, phủi sạch bụi đất trên người. Bọn họ đã hạ quyết tâm, nếu sau này có nhìn thấy Trần Đức thì nhất định phải hầu hắn như hầu bố mình.
Trương Thiên Dương đã sớm chuẩn bị rượu Mao Đài loại tốt nhất cùng một bàn tiệc phong phú để tiếp đãi Trần Đức. Anh vừa vào cửa, ông ta liền đích thân nghênh đón: “Cậu Trần, mau ngồi xuống, đây là bữa tiệc do Hân Nhiên và mẹ con bé tự tay làm đấy, chúng ta ăn cơm xong lại bàn đến chuyện chữa bệnh”.
“Được!”
Trần Đức không từ chối, anh lịch sự ngồi xuống dùng cơm của gia đình Trương Thiên Dương.
Thức ăn rất phong phú, có đậu hủ ma bà, thịt Đông Pha, canh chua cá, vi cá chưng, Phật nhảy tường, thịt viên Kim Lăng, tôm nõn Long Tĩnh… bày đầy một bàn lớn.
“Không biết khẩu vị của cậu Trần như thế nào, cho nên tôi đã bảo hai mẹ con Hân Nhiên làm tất cả các món đặc sản nổi tiếng”, Trương Thiên Dương cười nói: “Quan Hổ, cùng ngồi xuống ăn đi!”
“Ông có lòng rồi!” . truyện xuyên nhanh
Trần Đức mỉm cười. Trương Thiên Dương không hề nói dối, những món ăn này quả thực là đặc sản nổi danh của một vài nơi, hơn nữa, anh còn nhìn ra được nguyên liệu chế biến chúng được vận chuyển từ chính những nơi đó.
Hiển nhiên, Trương Thiên Dương đã bỏ rất nhiều tâm huyết để chuẩn bị bàn tiệc này.
“Chỉ cần cậu Trần thích là được!”, Trương Thiên Dương liếc nhìn con gái mình: “Hân Nhiên, lần này tìm được cậu Trần không thể không kể đến công lao của con, nào, uống với cậu Trần một ly đi!”
“Cậu Trần!”, Trương Hân Nhiên bưng ly rượu lên: “Cảm ơn cậu đã cứu mạng bố tôi”.
“Tôi cũng chỉ hoàn thành việc mà năm đó thầy tôi chưa hoàn thành mà thôi!”
Trần Đức mỉm cười cụng ly với Trương Hân Nhiên, cô gái này cũng khá hào sảng, uống một hơi cạn sạch.
Đương nhiên, Trần Đức không thể thua kém.
“Cậu Trần, lần này Thiên Dương có thể tỉnh lại đều nhờ cậu cả đấy, trước kia cậu đến nhà họ Trương bị sỉ nhục, tôi xin thay mặt nhà họ Trương nói lời xin lỗi với cậu!”
Mẹ của Trương Hân Nhiên – Nhan Như Sơ bưng ly rượu lên, lộ vẻ cảm kích cùng áy náy: “Tôi uống cạn, cậu tùy ý!”
Kế đó, bà ta ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Trần Đức vốn là kẻ yêu rượu, rượu ngon trước mặt, sao anh có thể tùy ý được? Vì thế liền uống một hơi cạn sạch: “Chuyện đã qua không cần nhắc lại nữa!”
“Được rồi, ăn cơm đi, đừng có mãi uống rượu, để đồ ăn nguội lạnh hết!”, Trương Thiên Dương hiền từ nói.
Hôm nay, ông ta mời Trần Đức đến không chỉ vì chữa bệnh, mà còn muốn nói lời xin lỗi với anh.
Không bàn đến tương lai nhà họ Trương, chỉ riêng mạng của Trương Thiên Dương cũng đang nằm trong tay Trần Đức, vì thế ông ta rất sợ anh mang thù.
Thấy Trần Đức không phải người thích mang thù, trái tim đang treo cao của Trương Thiên Dương rốt cuộc cũng hạ xuống, lúc này ông ta mới hoàn toàn thả lỏng.
Qua ba lần rượu, khách chủ đều no say, Trương Thiên Dương ngỏ ý mời Trần Đức nán lại nhà họ Trương một thời gian, nhưng anh lấy lý do phải bảo vệ Tống Ngữ Yên để từ chối.
Đương nhiên Trương Thiên Dương biết chuyện của Tống Thiên Vũ, có điều, ông ta không ngờ Trần Đức lại có mối quan hệ với nhà họ Tống, việc này khiến ông ta cảm thấy tiếc hận không thôi.