Bát Gia Tái Thế

Chương 65: Chương 65: Rề rà mãi không mổ




“Chị Thanh Nhã, tôi muốn đến bệnh viện thăm Tử Hàm, nếu ở đây xảy ra chuyện gì, chị cứ gọi điện cho tôi!”

“Được”.

Diêm Thanh Nhã gật đầu: “Cậu đi nhanh đi, Tử Hàm quan trọng hơn”.

Trần Đức chào tạm biệt, rồi vội vã rời đi, có Lộ Tùng Minh ở lại, anh tin Thái Dũng sẽ không dám ho he phản kháng.

Sự thật cũng đúng như thế.

Dưới sự giám sát của Lộ Tùng Minh, Thái Dũng ngoan ngoãn ký tên và quỳ gối xuống xin lỗi Diêm Thanh Nhã, Diêm Thanh Nhã hung hăng cho hắn mấy cái bạt tai, coi như trút giận cho mình và cho con gái suốt mấy năm qua.

“Từ nay về sau, tôi và anh không còn quan hệ gì nữa!”

Sau khi Thái Dũng ra khỏi cửa, Diêm Thanh Nhã khách sáo cảm ơn Lộ Tùng Minh giúp đỡ, Lộ Tùng Minh nói: “Chị đừng cảm ơn tôi, chỉ cần cảm ơn anh Trần là được, thật ra hôm nay tôi đến là để đòi nợ, nếu không phải hắn…”

Lộ Tùng Minh bỏ lửng câu nói, nếu nói nữa sẽ có thêm cảm xúc dây dưa, hắn sẽ không dừng lại được, thế nên vội tạm biệt bỏ đi, lúc sắp đi còn lôi theo cả Thái Dũng.

Ba triệu của Thái Dũng, hắn không định sẽ bỏ qua, phải khiến Thái Dũng nhả ra bằng được, không thì chặt phứt hai tay hắn ta.

Khi bóng lưng họ đều đã đi khuất, Diêm Thanh Nhã thở dài một hơi, thật sự là Trần Đức đã giúp cô ta giải quyết rắc rối, đây là điều cô ta không ngờ tới

“Không biết cậu thanh niên đó rốt cuộc vai vế lớn cỡ nào”.

Diêm Thanh Nhã thầm nhủ trong lòng, ở chung nhà với Trần Đức ba tháng, mặc dù cuộc sống của anh trôi qua rất bình thường, nhưng thỉnh thoàng hai người nói chuyện với nhau, trực giác của phụ nữ nói cho cô ta biết, Trần Đức hoàn toàn không đơn giản.

Qua chuyện ngày hôm nay, cô ta càng củng cố suy nghĩ này.

Trong đầu, hình ảnh cậu thanh niên đó không ngừng xuất hiện, nội tâm vốn đã lắng đọng nhiều năm của Diêm Thanh Nhã lúc này lại sôi động hẳn lên, rõ ràng Trần Đức vừa rời đi, cô ta đã trông ngóng gặp lại anh rồi.

Trên đường đến bệnh viện thành phố Tần, Trần Đức giục thuộc hạ của Lộ Tùng Minh tăng tốc, suốt quãng đường chạy tốc độ cao không ngừng nghỉ.

Anh nhanh chóng có mặt tại bệnh viện, sải bước đi thẳng lên tầng Tử Hàm đang nằm.

Lúc này Liễu Như Nguyệt đang đứng trong hành lang, chờ đợi anh trong lo lắng, Tử Hàm đã được đẩy vào phòng phẫu thuật, không có chữ ký của anh thì không thể thực hiện ca mổ.

Nhìn thấy Trần Đức đến nơi, cô vội vàng chạy lên đón: “Anh Trần’.

“Tử Hàm sao rồi?”, Trần Đức hỏi.

“Hôm nay tôi tới thăm con bé, chơi trò chơi với nó, không ngờ tự dưng con bé chảy máu mũi, sau đó hôn mê bất tỉnh, lúc bác sĩ kiểm tra bảo phải phẫu thuật ngay”.

“Cũng may hôm nay đã có tủy xương phù hợp, có thể phẫu thuật được, bây giờ chỉ còn chờ anh ký tên nữa thôi”.

“Bên này, đi theo tôi”.

Liễu Như Nguyệt có sự quan tâm đặc biệt đối với Tử Hàm, hôm nay sau khi tan học, còn chưa thay bộ đồng phục trắng của giáo viên ra đã vội vàng đến đây ngay, không ngờ lại xảy ra chuyện, cô lo lắng vô cùng.

Dẫn Trần Đức đến trước phòng mổ, một y tá đang cầm sẵn giấy tờ trong tay.

“Chào cô, đây là người giám hộ của Tử Hàm”, Liễu Như Nguyệt nói.

“Vâng, chào anh, phiền anh ký tên vào đây”, y tá đưa hồ sơ đã chuẩn bị sẵn ra, đưa cho Trần Đức.

Trần Đức không suy nghĩ lập tức ký tên, đoạn nói: “Tử Hàm đâu, tôi muốn thăm con bé một chút”.

“Thưa anh, hiện giờ không được, cô bé vừa mới tỉnh, tinh thần không thể quá kích động được”.

“Được, vậy các vị đi phẫu thuật mau đi”.

Xác suất thành công của cuộc phẫu thuật đạt khoảng gần 30%.

Trong lòng Trần Đức căng thẳng cực độ, cho dù đã từng xông pha chiến trường, anh cũng chưa từng căng thẳng bao giờ.

Trần Đức ký tên rồi, cuộc phẫu thuật mới tiếp tục tiến hành được, mấy bác sĩ bắt đầu cấp tốc hội chẩn, phân công nhiệm vụ trong ca mổ.

Mọi người ngồi rải rác hai bên bàn họp, thảo luận sôi nổi, nhưng vị trí chủ tọa trên cùng lại trống không,

Nơi đó, vốn phải có một người ngồi.

Người đó là người phẫu thuật chính cho Tử Hàm lần này, giáo sư nhiều năm kinh nghiệm – Khâu Kiệt.

Hắn không đến tham gia hội chẩn, những bác sĩ phụ mổ vốn đã quen rồi, hắn ta có vai vế rất cao, được hưởng đãi ngộ cực kỳ tốt của bệnh viện, thái độ ngạo mạn, thông thường nếu chưa đến giây cuối cùng trước khi ca mổ bắt đầu sẽ không ai gặp được hắn.

“Giáo sư Khâu vẫn chưa đến à?”

Sau khi hội chẩn xong, một bác sĩ hỏi.

“Vẫn chưa”, một bác sĩ phụ mổ lắc đầu.

“Vậy chờ thêm một chút vậy”, trong mắt vị bác sĩ hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Trước đây vào lúc này giáo sư Khâu đã có mặt mới phải, lần này lại rề rà mãi chưa đến, ai nấy đều lấy làm lạ, nhưng không ai dám gọi điện hối thúc.

Tính tình giáo sư Khâu rất kỳ quặc, lần trước có một bác sĩ thúc giục hắn, kết quả hắn nổi điên lên, bảo giữa vị bác sĩ nọ và hắn chỉ có thể giữ lại một người.

Rốt cuộc vị bác sĩ kia bị sa thải.

Từ đó về sau, không ai dám ý kiến gì với Khâu Kiệt nữa, mọi người đều ngậm bồ hòn làm ngọt.

Lúc này, ca mổ đã gần bắt đầu mà hắn vẫn chưa xuất hiện, cũng không ai dám gọi điện thoại, càng không dám đến phòng làm việc giục, chỉ có thể nhẫn nhịn chờ đợi.

Hai người phía Trần Đức đứng bên ngoài phòng mổ, nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Tử Hàm trong phòng mổ, ngực bỗng nhói đau như bị kim châm.

Trong lòng bọn họ nóng như lửa đốt, mong ca mổ mau chóng bắt đầu, giúp Tử Hàm giảm bớt đau đớn.

Vậy mà…

Đã nửa tiếng trôi qua, kíp mổ vẫn chưa ra khỏi phòng hội chẩn.

Tuy Trần Đức chưa từng làm bác sĩ, nhưng trong quá khứ anh từng làm công việc phẫu thuật, cũng biết hội chẩn trước ca mổ nhiều lắm là năm phút đồng hồ.

Mà bây giờ đã nửa tiếng rồi, rất không bình thường.

Anh cố dằn cơn giận trong lòng, đẩy y tá đang chắn trước cửa phòng xông vào trong:

“Các người đang làm gì vậy? Em gái tôi đang nguy kịch, đã nửa tiếng trôi qua rồi sao còn chưa bắt đầu đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.