Bát Gia Tái Thế

Chương 271: Chương 271: Sao? Chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ à?




Tuy Trần Đức chẳng có cảm tình với người phụ nữ kiêu ngạo này, nhưng cũng không thể bỏ mặc cô ta được. Anh giơ hai tay bế Tưởng Sơ Linh lên, rồi đặt xuống sô pha, dùng băng gạc cầm máu, lại hầm một nồi thuốc, nâng cô ta lên, đút cho cô ta uống.

Vì tiếp xúc gần gũi nên Trần Đức hoàn toàn có thể cảm nhận được dáng người quyến rũ của cô ta. Có điều, với tình hình như giờ thì anh chẳng thể có suy nghĩ gì khác nữa.

Sau khi đút thuốc xong, anh bèn ra ngoài mua một bộ quần áo nữ, ném lên sô pha, rồi ngồi xuống bên cạnh, lấy linh thạch ra định hấp thu linh khí thuần khiết bên trong.

Anh tin rằng chẳng bao lâu nữa, đồng bọn của Tà Vô Cương - người đã ra tay với các anh em của mình sẽ xuất hiện.

Giờ, điều duy nhất anh phải làm đó là tăng thực lực của mình lên!

Giữa võ giả với nhau thì chỉ có thể dùng sức mạnh để nói chuyện!

Linh thạch đỏ tươi, không lớn, nhưng Trần Đức có thể cảm nhận được linh khí dồi dào ẩn chứa bên trong. Anh dằn nỗi kích động xuống, giơ tay nắm lấy, rồi bắt đầu vận chuyển Âm Dương Kinh.

Giây tiếp theo, bên trong linh thạch chợt xuất hiện từng luồng khí trắng. Rõ ràng có thể thấy được, chúng đang len lỏi vào trong lòng bàn tay anh, rồi men theo cánh tay đến mọi nơi trên cơ thể.

Nửa tiếng sau, linh thạch màu đỏ kia dần nhạt đi và trở thành một cục đá bình thường.

Mà lúc này, Tưởng Sơ Linh ở trên sô pha cũng chậm rãi mở mắt ra. Việc đầu tiên khi cô ta tỉnh lại là vội vàng mở miệng sợ hãi nói: "Trần Bát Hoang, đi mau, mau rời khỏi thành phố Tần đi. Ông ta đến rồi, sắp đến rồi!"

"A..."

Tưởng Sơ Linh ngồi dậy quá mạnh nên chưa nói xong thì vết thương nơi bả vai đã truyền đến một cơn đau dữ dội. Khuôn mặt cô ta lập tức trắng bệch, hít ngược một hơi.

"Tốt nhất là ngồi yên đi", Trần Đức đặt linh thạch sang bên, cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể lại tăng lên một bậc, khóe miệng anh khẽ cong, tâm trạng tốt hẳn lên, nên giọng điệu khi nói chuyện với Tưởng Sơ Linh cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Miệng vết thương của cô có chút nghiêm trọng, nếu hoạt động mạnh quá, không những sẽ đau, mà còn có thể chảy máu nhiều hơn. Vả lại... giờ tốt nhất cô nên thay quần áo rồi xử lý miệng vết thương đi. Một khi nhiễm trùng thì có lẽ sẽ mất mạng đó".

Tưởng Sơ Linh ngẩn ra, đây là lần đầu cô ta thấy Trần Bát Hoang dịu dàng như vậy, khóe miệng khẽ cong kết hợp với gương mặt như đao khắc và từng đường nét chính trực chợt khiến cô ta cảm thấy như có làn gió xuân khẽ phất qua.

"Nè, đó là quần áo mua cho cô, còn có cồn và nước thuốc trị vết thương. Bôi lên miệng vết thương là được, có gì thì... để lát nữa rồi nói sau".

Giọng nói của Trần Đức lại truyền đến, Tưởng Sơ Linh mới chợt tỉnh lại khỏi cảm giác kia. Cô ta cầm lấy quần áo trước mặt, rồi đi về phía nhà vệ sinh.

Trần Đức nói đúng, miệng vết thương của mình phải xử lý ngay. Nếu không sẽ bị nhiễm trùng, rồi khiến bệnh tình nặng thêm.

Giờ, vết băng nơi vết thương của mình chỉ là cầm máu mà thôi. Cô ta phải xử lý miệng vết thương nữa, mà làm thế thì phải cởi hết quần áo ra. Một khi cởi thì những chỗ đặc biệt của phụ nữ sẽ bị nhìn thấy hết.

Nếu là người thường thì e rằng đã ước gì cởi hết ra.

Mà rõ ràng là Trần Bát Hoang đã không làm vậy.

"Có vẻ, anh cũng không có đáng ghét như trong tưởng tượng".

Ấn tượng của Tưởng Sơ Linh với Trần Bát Hoang bỗng tốt hơn một chút.

Bên trong nhà vệ sinh, hơi nước mịt mờ, Tưởng Sơ Linh nhìn miệng vết thương máu chảy đầm đìa nơi bả vai bên dưới cái gáy ngọc ngà trong gương, khuôn mặt trắng bệch, rồi không khỏi nhớ tới Hàn Huyền Tông - lão tổ nhà họ Hàn!

Vì tính mạng của đồng đội mình, Tưởng Sơ Linh đành phải giao tư liệu về Trần Đức ra, chỉ là... cô ta không ngờ, tên điên Hàn Huyền Tông kia lại nói chuyện không giữ lời!

Những đồng đội của cô ta, không có một ai là còn sống cả! Đều chết thảm!

Mà Tưởng Sơ Linh có thể sống trở lại thành phố Tần là vì Hàn Huyền Tông cố tình thả cô ta rời đi!

"A..."

Tưởng Sơ Linh nhịn đau, rửa sạch và khử trùng miệng vết thương. Cả quá trình đều đau thấu tim, dù cô ta đã từng được huấn luyện khắc nghiệt, nhưng lúc này cũng không khỏi rên rỉ ra tiếng. Cơ thể trắng nõn ướt đẫm mồ hôi, ngồi xổm xuống góc tường, đau đến phát run.

Một lúc lâu sau, cơn đau kia mới vơi đi một chút. Tiếp theo, cô ta cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh, bên trong là nước thuốc mà Trần Đức cho. Nó đen sì, sền sệt y như gel mặt nạ, đưa lên mũi ngửi thì thấy thoang thoảng mùi thuốc.

"Đây là thứ gì...", Tưởng Sơ Linh chưa từng thấy loại thuốc này, cảm giác hơi mắc ói.

Song, giờ cũng không có thuốc khác, Tưởng Sơ Linh đành phải thử xem. Cô ta đổ thuốc ra, bôi lên miệng vết thương.

"Ơ?"

Vừa bôi nước thuốc lên, cũng không có xuất hiện cơn đau trong tưởng tượng, trái lại miệng vết thương còn thấy lành lạnh, đỡ đau hơn.

Cùng lúc đó, bên trong phòng khách, Trần Đức đang cảm nhận sức mạnh cuồn cuộn trong người. Linh khí ẩn chứa bên trong miếng linh thạch nho nhỏ kia thật sự rất nhiều, còn nhiều hơn lượng linh khí anh hấp thu trong ba tháng nữa.

Chỉ trong thời gian ngắn ấy, anh cũng đã cảm thấy như sắp đột phá Luyện Khí kỳ - cánh cửa thứ nhất trong tu hành!

Nhưng, Trần Đức cũng không vội đột phá. Anh cảm thấy mình còn thiếu một chút gì đó. Nếu giờ mà đột phá thì mai sau sẽ bị ảnh hưởng.

"Kẹt..."

Ngay khi Trần Đức đang suy nghĩ thì cánh cửa nhà vệ sinh bỗng mở ra, sau đó, Tưởng Sơ Linh chậm rãi bước ra.

Trần Đức thấy dáng vẻ của cô ta lúc này thì không khỏi ngừng thở. Lúc nãy khi đi ra ngoài, anh đã dựa theo dáng người của Tưởng Sơ Linh tùy tiện mua một chiếc váy trắng. Giờ, mặc trên người cô ta không ngờ lại toát lên một vẻ thoát tục.

Hơn nữa, tính cả lần này thì đây là lần thứ hai anh gặp Tưởng Sơ Linh, nên vẫn chưa thấy dáng vẻ ăn mặc bình thường của cô ta.

Giờ phút này, mái tóc đen dài của cô ta ướt sũng rối tung buông thõng bên hông, gò má ngọc ngà ửng đỏ, xinh xắn mỹ miều. Sau khi cởi bộ đồng phục quân đội ra thì một người phụ nữ kiên cường như cô ta chợt hóa thành một cô gái nhỏ, giống như một đóa hoa sơn chi trắng muốt mới nở, tỏa hương thơm nức mũi, làm say lòng người.

Khí chất lúc này của cô ta hoàn toàn khác xa cái dáng vẻ oai hùng, tràn ngập kiêu căng ngạo mạn của một bậc anh tài trước đó.

"Sao, chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ à?", Tưởng Sơ Linh vừa mở miệng, cái dáng vẻ yêu kiều của một cô gái nhỏ lập tức biến mất sạch sành sanh.

"Người đẹp thì tôi thấy nhiều rồi, nhưng một người bên ngoài điềm đạm đáng yêu, bên trong kiên cường mạnh mẽ như cô thì là lần đầu gặp đó", Trần Đức vắt chân ngồi xuống sô pha nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.