Nhất là phụ nữ trong võ giới, đa phần đều thích người đàn ông có thực lực mạnh không phải sao?
“Thư Huyên, tương lai cậu ấy sẽ thi vào học viện Vô Song, hai người phải giao lưu với nhau nhiều hơn, tranh thủ cơ hội ở bên nhau”, Trần Nguyên Bình tiếp tục ghép đôi, nói: “Với tài năng và thực lực của hai con, nếu thực sự hợp nhau thì chắc chắn trong tương lai hai con sẽ trở thành cặp đôi hoàn hảo khiến nhiều người ngưỡng mộ”.
"Phụt…"
Trần Đức đứng bên cạnh đột nhiên phì cười.
Hết cách, anh thực sự nhịn không nổi.
Tiếng cười của anh lập tức thu hút sự chú ý cửa Ức Thư Huyên, cô ta quay đầu lại, tức giận hỏi: "Anh cười cái gì?"
“Cô muốn cùng hắn… làm cặp đôi hoàn hảo?”, Trần Đức kìm lại nụ cười trong lòng, tựa hồ thực sự rất tò mò.
“Đúng vậy, thì sao, liên quan gì đến chuyện anh cười?”, khuôn mặt của Ức Thư Huyên đầy vẻ trào phúng và khinh bỉ, cùng đến tham gia tuyển chọn, nhưng Huyết Lãnh dám lên sàn đấu võ cao giọng tuyên bố muốn chiếm tám vị trí cực kỳ bá đạo.
Còn Trần Bát Hoang này được Lục Phong tung hô lên tận mây xanh, cực kỳ lợi hại, bây giờ chỉ lặng lẽ ngồi ở dưới, cô ta xem thường loại người này, ngoài sự lạnh lùng thờ ơ, chỉ có sự khinh bỉ và giễu cợt.
“Ừm…là thế này, tôi thấy cô trông cũng không tệ, mặc dù tôi không có hứng thú với cô, nhưng cô cũng không nên tìm một người chết làm người yêu, đúng không?”, giọng điệu của Trần Đức vui vẻ, nhẹ nhàng và thoải mái.
"Người chết?"
Ức Thư Huyên cau mày, Trần Bát Hoang này thật không biết nên nói gì nữa, Huyết Lãnh vẫn đang sống sờ sờ đó sao lại là một người chết được.
“Vị thí sinh này, xin hãy chú ý lời nói một chút”, Trần Nguyên Bình cau mày nhắc nhở với thái độ như một trưởng bối: “Mặc dù tôi và cậu có cùng họ, nhưng nếu để Huyết Lãnh nghe được những lời này, kết cục của cậu sẽ rất thảm đấy, với thực lực của cậu vẫn còn rất nhiều hy vọng để tranh đoạt hai vị trí còn lại, đừng phạm sai lầm".
"Hai vị trí còn ại…”
Khóe miệng Trần Đức giật giật, nhìn tình cảnh này, Trần Nguyên Bình dường như đã ngầm đồng ý với Huyết Lãnh, loại thao tác này có chút nghẹt thở.
Trần Đức không thèm để ý đến Trần Nguyên Bình, mà nhìn về phía Lục Phong: "Huyết Lãnh, có thể trực tiếp chiếm tám vị trí?"
“Ờm…”, Lục Phong do dự một chút, sau đó nói: "Về nguyên tắc là không được...”
Về nguyên tắc không được vậy thì không được.
Ngay khi Ức Thư Huyên và Trần Nguyên Bình thắc mắc tại sao Trần Bát Hoang lại hỏi câu này thì Trần Đức đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sau đó vươn vai một cái:
"Vị đứng trên kia, mày nói muốn tám vị trí, đã hỏi tao chưa? Xin lỗi, tất cả mười vị trí đó, tao bao hết rồi!"
Giọng của Trần Đức không cao, nhưng một câu nói đột ngột như vậy giống như sấm sét giữa đêm hè khiến ai nấy nghe xong cũng đều sững sờ!
Trên sàn đấu võ, Huyết Lãnh vô cùng sửng sốt và bất ngờ, với thực lực của hắn, cho dù ở ba thành phố Úc Đảo, Hương Giang và Nam Đài cũng không hề yếu. Bình thường, hắn có thể trực tiếp tham gia tuyển chọn ở thành phố Hương Giang cũng được. Đến đây, chỉ vì muốn chiếm nhiều vị trí hơn, nếu không đối với thành phố Vân Bắc nhỏ bé này hắn cũng không thèm ngó đến, đến đây chỉ khiến thân phận của hắn bị hạ thấp thêm thôi, vốn tưởng người ở đây đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời, làm theo những lời hắn nói.
Bây giờ, vậy mà lại có kẻ dám đứng lên chống đối?
Đột nhiên, ánh mắt hắn ngưng tụ lại khóa chặt người Trần Đức.
Đồng thời lúc này, Kỳ Hàn, Giang Hồ Hải, Lữ Đông Dã, Đàm Thu, Trương Tử Đằng, Cổ Lâm... Chỉ cần là người đến tham gia tuyển chọn của học viện Vô Song, tất cả bọn họ đều chú ý đến Trần Đức!
"Cậu chủ!"
"Là hắn?"
Phản ứng của Kỳ Hàn hoàn toàn khác với phản ứng của Cổ Thông Thiên.
Phía Kỳ Hàn rất hào hứng.
Còn Cổ Thông Thiên thì lại tràn đầy oán hận, đặc biệt là bản thân Cổ Thông Thiên, hận không thể giết chết Trần Đức, bởi vì mệnh căn của hắn đã bị phế rồi!
Mặc dù một cước hôm đó của Trần Đức không giết chết hắn, nhưng kể từ đó, hắn không thể nào chạm vào phụ nữ nữa!
Bây giờ, hắn chính là một tên thái giám!
Gặp lại kẻ thù, Cổ Thông Thiên giận đỏ cả mắt, suýt chút nữa nhịn không được mà ra tay, cũng may Cổ Lâm đã kịp thời thuyết phục: "Cậu chủ, chúng ta không phải là đối thủ của hắn, đừng nóng lòng, hắn hung hăng càn quấy như vậy, Huyết Lãnh nhất định sẽ dạy cho hắn một bài học".
“Đúng vậy”, hai mắt Cao Viễn u ám: “Hôm nay đến lượt hắn nộp mạng rồi, dám khiêu khích Huyết Lãnh, haha...”
"Cậu chủ…”
"Cậu Trần!"
Kỳ Hàn, Giang Hồ Hải, Lữ Đông Dã và những người khác bước đến bên cạnh Trần Đức, xem anh giống như trụ cột, nhìn thấy anh, Kỳ Hàn và những người khác đều cực kỳ tự tin.
"Không cần nói nhiều, mọi người ở dưới này đợi đi”.
Trần Đức hờ hững nói một câu, sau đó nhẹ nhàng nhún chân, thân hình giống như chim én bay lên sàn đấu võ, anh nhìn chằm chằm vào Huyết Lãnh.
"Là mày!"
Nhìn thấy Trần Đức, trong mắt Huyết Lãnh lóe lên một tia ngạc nhiên, mấy ngày nay, hắn vẫn luôn bế quan tu luyện, tìm cách trở nên mạnh mẽ hơn, vì vậy chuyện bên ngoài hắn không hề hay biết gì cả, hắn cứ nghĩ Trần Bát Hoang đã bị nhà họ Thành và nhà họ Chu giết chết rồi.
Có điều, sự bất ngờ chỉ tồn tại trong thời gian ngắn.
Chưa chết thì đã sao, cũng chỉ có thể nhảy nhót vài ngày mà thôi.
“Trần Bát Hoang, mày…mày lặp lại những lời vừa nói một nữa xem”, ánh mắt của Huyết Lãnh càng lúc càng lạnh, giống như một con sói nhìn chằm chằm vào con mồi, khóa chặt Trần Đức, khí thế lớn mạnh lao về phía anh với một đà áp đảo.
“Xin lỗi, tao không thích nói lại lần hai, càng không có thói quen nói quá nhiều với người chết”, đối mặt với ánh mắt lạnh buốt, sự áp bức và áp lực của đối phương, Trần Đức dường như không cảm hề cảm thấy gì, bình tĩnh như thường.
Lúc này, cuối cùng Ức Thư Huyên đứng bên dưới cũng hiểu được câu nói lúc nãy của Trần Bát Hoang, làm người yêu với người chết là có ý gì, đôi mắt trong veo của cô ta càng thêm ghê tởm, không nói nên lời.
Bất kể là Trần Bát Hoang hay Huyết Lãnh.
Đối với cô ta mà nói, bọn họ đều là những người xa lạ.
Hai người đồng thời xuất hiện trước mặt cô ta, cô ta đương nhiên không thể không so sánh.
Đúng vậy, ở thế tục, Trần Bát Hoang còn trẻ tuổi như vậy mà đã đạt được Linh Căn kỳ sơ kỳ, có thể nói là rất lợi hại, miễn cưỡng xem như một thiên tài, là cao thủ hàng đầu trong đám người nhỏ nhoi kia rồi.
Chỉ là, trong mắt cô ta, Trần Đức khác xa so với những gì mà Lục Phong đã khoe khoang, là võ giả có tài năng xuất chúng, yêu nghiệt, bất phàm, thiên phú đỉnh cao, huống chi…
Lần này, còn đến thêm một Huyết Lãnh.
Người so sánh với người thì đáng chết, vật so sánh với vật thì đáng vứt.
So sánh hai người với nhau, rõ ràng Trần Bát Hoang là người đáng chết, đáng vứt đi.
Thực lực của Huyết Lãnh rõ ngay trước mắt, một tên Trần Bát Hoang nhỏ bé lấy gì so sánh? Hầu như không có khả năng so sánh nào cả, một người trên trời một kẻ dưới đất.
Nếu chỉ mỗi chuyện thực lực yếu thì Ức Thư Huyên cũng không đến mức ghét Trần Bát Hoang, dù sao…cô ta cảm thấy sức mạnh là quan trọng, nhưng phương diện tính cách và nhân phẩm của con người cũng không thể xem nhẹ.
Nhưng...