Bát Gia Tái Thế

Chương 171: Chương 171: Sự kiêu ngạo của tay sai




Đột nhiên, một giọng nói non nớt truyền đến từ phía sau, Trần Đức ngoảnh đầu nhìn lại, trong thang máy, Lâm Khải đang cùng hai đứa nhỏ đi về phía bên này.

Tử Hàm vừa thấy Trần Đức liền nhảy lên bổ nhào về phía anh.

“Vụt…”

Động tác này khiến anh sợ bóng sợ gió một phen, Trần Đức không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, một phát ôm chặt lấy Tử Hàm: “Con nhóc em lại đi đâu chơi rồi?”

“Người ta mới không đi chơi, anh Lâm Khải đưa chúng em đi tái khám, viện trưởng nói rằng em rất nhanh sẽ hồi phục lại, còn nói đó là kỳ tích, không bao lâu nữa Tử Hàm có thể đi học rồi”, Tử Hàm kiêu ngạo đáp: “Anh Bát Hoang, anh có phải là lại nhớ Tử Hàm rồi hay không, vì vậy mới tới đây để gặp người ta”.

“Em thật thông minh”, Trần Đức bật cười: “Anh bảo anh Lâm Khải dẫn các em đi công viên giải trí chơi, có được không?”

“Được ạ được ạ!”, Tử Hàm chớp chớp mắt to đầy phấn khích: “Anh Bát Hoang, yêu anh 3000 lần!”

“3000 lần? Anh trai em không chịu nổi nhiều tình yêu như vậy đâu”, Trần Đức cưng chiều vỗ nhẹ đầu nhỏ của cô bé, sau đó thả cô xuống: “Em đi chơi với Tiểu Khả trước đi, anh đi nói chuyện với anh Lâm Khải”.

“Vâng!”

Tử Hàm hoạt bát nhảy chân sáo đi tìm Tiểu Khả, Lâm Khải liền bước tới nói: "Anh Bát Hoang, sao hôm nay anh lại có thời gian rảnh đưa bọn trẻ đi chơi? Anh không đi làm à?"

"Không phải tôi mà là anh!", Trần Đức kéo Lâm Khải sang một bên, thận trọng nói: "Tôi vô tình đắc tội với một vài người tại nơi làm việc, bọn chúng muốn tìm tôi gây rắc rối, muốn ra tay với Tử Hàm, anh mau đưa bọn trẻ rời đi theo cửa sau của bệnh viện đi".

Lâm Khải lập tức sững người, vốn tưởng rằng Trần Đức đang cùng anh ta nói đùa, nhưng nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của anh, liền biết sự việc lần này thực sự nghiêm trọng: "Anh Bát Hoang, tại sao lại không báo cảnh sát?"

"Tôi có lý do của mình, bọn chúng sắp tới rồi, anh mau đưa mọi người rời khỏi đi".

"Được!"

Lâm Khải tin tưởng tuyệt đối vào Trần Đức, ngay lập tức mang theo hai đứa nhỏ rời đi theo cửa sau của bệnh viện.

Cùng lúc đó, trước cửa bệnh viện 308 hai nhà đầu tư vào bệnh viện đang nơm nớp lo sợ đứng ở cửa.

Ngoài họ, lãnh đạo các cấp cũng như các cô, chú y tá của bệnh viện cũng đứng thành một hàng.

Dường như đang chờ đợi một nhân vật quan trọng nào đó.

Chẳng bao lâu.

Hai người đều lộ vẻ mặt kinh ngạc bởi cách đó không xa, một chiếc xe thương vụ màu đen đang lái về hướng này rồi chậm rãi đỗ lại.

Từ trong xe bước xuống một người đàn ông.

Thấy hắn ta, hai người kia liền tiến lên nghênh đón, trong đó chủ tịch Hà trạc tuổi năm mươi hỏi:

“Xin hỏi cậu Hàn- Hàn Thái không tới sao?”

“Bốp!”

Người tới trực tiếp vung tay tát thẳng vào mặt chủ tịch Hà đã hơn năm mươi tuổi: “Ông cũng xứng gọi thẳng tên của cậu Hàn?”

Người đến tiến lên liền quăng cho chủ tịch Hà một cái tát thô bạo, không hề khách sáo và nương tay.

Cái tát này khiến các nhân viên bệnh viện 308 nhìn tới giật thót tim.

Ai không biết chủ tịch Hà cho dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng lại khét tiếng hung bạo, một lời không vừa ý liền động tay động chân, dám ra tay tát ông ta, người này là đang tự tìm đường chết sao?

Tất cả mọi người đều đang đợi chủ tịch Hà bùng nổ cơn giận.

Chỉ là.

Lần này, bọn họ phát hiện ông ta không có bất kỳ dấu hiệu tức giận nào.

Bị tát trước mặt mọi người, khuôn mặt già nua đỏ bừng, tay che lấy mặt, nhưng chủ tịch Hà không hề có ý định phản kích lại, không chỉ như vậy, ông ta còn ngoan ngoãn đáp: “Vâng, vâng, tên của cậu Hàn không phải là thứ tôi có thể gọi thẳng được!”

Một màn này khiến mọi người kinh ngạc choáng váng.

Dù bọn họ có ngu ngốc tới đâu, lúc này cũng hiểu được người vừa tới này không phải là nhân vật bản thân có thể khiêu khích tới, cho dù chủ tịch Hà- nhà đầu tư của bệnh viện cũng chỉ có thể thành thực cúp đuôi!

Bên cạnh chủ tịch Hà là một nhà đầu tư lớn tuổi hơn ông ta một chút, tầm hơn 60 tuổi, Lưu Trung Cương cũng cười làm lành: “Vị này… không biết anh là gì của cậu Hàn…”

“Thuộc hạ, các người có thể gọi tôi là Hàn Bát!”

Hàn Bát thản nhiên đáp.

Tuy nói hai từ "thuộc hạ" nhưng trên mặt hắn ta lại tràn đầy kiêu ngạo cùng tự hào, tựa như đây là thân phận vô cùng cao quý vậy!

Hắn chỉ là một trong những kẻ hầu người hạ của Hàn Thái, địa vị tại nhà họ Hàn càng không đáng nhắc tới.

Ngay cả trong đền Thiên Ẩn, hắn cũng chỉ có thể đóng vai trò của một tên râu ria gọi điện cho Trần Bát Hoang.

Nhưng, đó chỉ là tại nhà họ Hàn, trước mặt Hàn Thái.

Ở thế giới bên ngoài, thân phận người hầu của nhà họ Hàn đã là vinh quang, tự hào và cao cấp!

Thân phận này đủ khiến nhiều người phải run sợ!

Không phải vì cái gì khác, chỉ vì phía trước từ thuộc hạ này có ba chữ nhà- họ- Hàn!

Cho dù là người hầu cũng là người hầu của nhà họ Hàn!

Hà Thành cùng Lưu Trung Cương không dám lộ ra tia bất kính nào!

Hà Thành gặng hỏi: “Không phải cậu Hàn nói muốn hạ cố đến thăm bệnh viện 308 chúng tôi sao, sao lại…”

“Chỉ với nơi rách nát của mấy người còn mơ mộng cậu Hàn đích thân tới?”, Hàn Bát lạnh lùng đáp.

“Chào mừng cậu đến bệnh viện 308, chúng tôi đã làm theo phân phó của cậu Hàn, đưa tất cả bệnh nhân lưu động tại bệnh viện rời đi, trước mắt chỉ còn lại những người nằm viện”, Lưu Trung Cương vội vã nói chen vào, giọng điệu dè dặt, e sợ sẽ chọc giận người trước mắt này.

“Đưa tôi tới phòng bệnh của đứa bé gái này”, Hàn Bát rút ra điện thoại, mở màn hình cho Lưu Trung Cương xem.

Trên đó không phải ai khác mà chính là Tử Hàm.

Nhìn thấy dáng vẻ của cô bé, Lưu Trung Cương liền sững sờ, ông ta có thể không nhận ra những bệnh nhân khác trong bệnh viện nhưng ấn tượng của ông ta đối với bé gái này quá sâu đậm!

Một người rõ ràng nên bị Diêm Vương dẫn đi vậy mà vẫn còn sống khỏe mạnh trên thế gian!

Sự việc khai trừ Khâu Kiệt ngày hôm đó vẫn như vừa xảy ra trước mắt Lưu Trung Cương.

Trừ phi…

Cô bé có quan hệ với nhà họ Hàn?

Nghĩ tới đây, Lưu Trung Cương liền rùng mình.

Nếu cô bé quả thực có quan hệ với nhà họ Hàn, vậy nếu sự việc ngày hôm đó truyền đến tai nhà họ, bệnh viện chắc chắn sẽ gặp phải tai họa ngập đầu!

Lưu Trung Cương kinh sợ hỏi:

“Không biết giữa cậu Hàn và cô bé này có quan hệ gì?”

“Đây không phải là vấn đề mà một giám đốc bệnh viện nhỏ bé như ông nên hỏi, hiểu không?”, Hàn Bát đáp lạnh băng, nếu không phải để tâm tới tuổi tác đã một bó lớn của Lưu Trung Cương, hắn đã sớm ra tay rồi.

“Vâng, vâng, mời theo tôi!”

Lưu Trung Cương và Hà Thành đích thân dẫn đường, đưa họ đến phòng bệnh VIP nơi Tử Hàm đang ở.

Cửa phòng bệnh đóng chặt.

Hà Thành vội lên tiếng: “Bọn họ ở ngay trong đây”.

Vừa nói, ông ta vừa tiến lên phía trước, chuẩn bị gõ cửa.

Ông ta còn chưa kịp gõ, Hàn Bát đã một cước đá mạnh vào cửa lớn.

“Bụp!”

Cùng tiếng va đập cực lớn, cánh cửa phòng bệnh cũng trực tiếp bị đá tung ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.