Bát Gia Tái Thế

Chương 387: Chương 387: Suy nghĩ của Âu Dã Tư Linh




Từ năm ba tuổi, cô ta đã được đưa đến Côn Luân Hư. Đỉnh Vân Hà này chính là phần thưởng mà Vô Song môn ban cho cô ta.

Có được thiên phú siêu phàm, chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà đã hoàn toàn vượt lên trên các võ giả cùng trang lứa, so với các võ giả thế hệ trước thì phải nói là bỏ xa, vì lẽ đó, Âu Dã Tư Linh nghiễm nhiên trở thành người trẻ tuổi duy nhất có được một ngọn núi riêng tại Vô Song môn.

Lúc này, trên đỉnh Vân Hà, trước biệt thự có một cô gái đang ngồi xếp bằng. Cô ta mặc một bộ váy dài màu trắng, ngồi trong vườn hoa, giữa muôn hoa khoe sắc rực và hương thơm thoang thoảng say lòng người.

Vẻ mặt cô ta không có quá nhiều cảm xúc, cả người toát ra khí tức lạnh lẽo và xa cách, cô ta không nhúc nhích, cũng không cười, cứ lẳng lặng ngồi như vậy, dường như dung hòa thành một thể với muôn hồng ngàn tía xung quanh, trở thành một vị tiên tử giữa vườn hoa.

Cạnh bên cô gái có đặt một thanh kiếm, u tĩnh và cổ xưa, dưới ánh trời chiều, thân kiếm lóe lên tia sáng chói mắt.

Thân kiếm sáng như gương, phản chiếu hình ảnh cô gái với làn da trắng mịn như ngọc, đôi mày lá liễu tinh xảo, cái mũi bé xinh, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, như hiệp khách lại như tiên nhân, cảnh đẹp ý vui không sao tả xiết.

Bỗng nhiên, cô gái kia mở mắt.

Đôi mắt cô ta hệt như những vì sao sáng chói trong đêm, khiến cho muôn hoa xung quanh trở nên lu mờ. Ánh mắt trong veo như dòng suối mát, khiến người ta không kìm lòng được mà chìm vào trong đó.

Cô gái này…

Chính là chị gái của Âu Dã Thanh Vũ…

Âu Dã Tư Linh.

Trong tầm mắt, chẳng biết tự lúc nào đã có một người quỳ một chân trước biệt thự.

Sắc mặt Âu Dã Tư Linh vẫn bình thản như cũ, đôi mắt xinh đẹp hờ hững như một dòng nước: “Có việc gì?”

“Cô chủ, người nhà của cô đến, nói rằng có chuyện quan trọng cần gặp, hiện tại người đang ở trong Vô Song môn”.

“Được, tôi đã biết!”

Âu Dã Tư Linh đứng dậy, đi đến bên cạnh đỉnh Vân Hà, sau đó thả người nhảy xuống dọc theo đường núi gập ghềnh và từng tán cổ thụ to lớn, thân pháp của cô ta vô cùng linh hoạt, thoắt ẩn thoắt hiện, tựa như đang bay vậy.

Chẳng mấy chốc, Âu Dã Tư Linh đã đi đến chân núi, tiến vào Vô Song môn.

Cô ta đi thẳng vào sảnh lớn thì thấy bên trong có hai người.

Một người chính là gia chủ của gia tộc Âu Dã, chính xác hơn thì đó là gia chủ trên danh nghĩa, Âu Dã Phu.

Âu Dã Tư Linh không để tâm đến ông ta, mà quay sang hành lễ với bà lão bên cạnh: “Thưa sư phụ!”

“Ừm!”

Bà lão này chính là sư phụ của cô ta, cũng là người đã đưa cô ta rời khỏi nhà Âu Dã năm xưa.

Tên của bà ta là Vu Thu Yến, là một trong những trưởng lão chấp sự của Vô Song môn.

Vu Thu Yến phất phất tay: “Tư Linh, ta gọi con đến là muốn nói với con một việc, chủ nhân của kiếm tâm kiếm Long Ngâm đã xuất hiện”.

Những lời này khiến Âu Dã Tư Linh vẫn luôn giữ thái độ bình thản thoáng cau mày.

Chỉ một cái cau mày của cô ta đã khiến sảnh lớn dường như trở nên u ám và lạnh lẽo hơn rất nhiều.

Cùng với đó, Âu Dã Phu đột nhiên có cảm giác hoảng loạn, tấm thân già như nhũn ra, bất giác quỳ sụp xuống, thoáng chốc, sau lưng ông ta đã thấm ướt mồ hôi.

Cũng may, luồng hơi thở cùng ánh mắt đáng sợ kia chỉ kéo dài trong vài giây rồi lại khôi phục như thường, nhưng khoảnh khắc đó, Âu Dã Phu có cảm giác mình vừa dạo một vòng trước quỷ môn quan.

Kế đó, Âu Dã Tư Linh quay sang nhìn Âu Dã Phu: “Là… Trần Bát Hoang à?”

Hiển nhiên, Âu Dã Tư Linh biết rõ tên người sở hữu kiếm tâm.

Nhưng đây cũng là thông tin duy nhất mà cô ta biết.

“Đúng, nói chính xác hơn, hắn họ Trần, tên Đức, tự Bát Hoang”, Âu Dã Phu cung kính đáp.

“Thực lực như thế nào?”

“Đại khái là… Long Tượng kỳ”.

Âu Dã Phu chỉ biết có như vậy, từ thế tục đến Côn Luân Hư cần rất nhiều thời gian. Lúc ông ta rời đi thì chuyện của nhà họ Thành và nhà họ Kỳ chưa xảy ra, thậm chí, ông ta còn không biết Trần Đức là một vị Luyện Đan Sư.

“Còn gì nữa không?”

“Chỉ thế…”, Âu Dã Phu gật đầu.

“Tư Linh, đây vốn là chuyện nhà của con, ta không nên xen vào, có điều… con cũng biết đó, có rất nhiều người chú ý đến chuyện hôn nhân của con, hiện tại, trong Vô Song môn, ai ai cũng biết con có một vị hôn phu, không bao lâu sau, e là tên tuổi của hắn ta sẽ truyền khắp Vô Song môn và học viện Vô Song”.

“Con muốn tự xử lý chuyện này hay để ta giúp? Con cũng biết, ta không mong con bị quấy nhiễu bởi mấy chuyện yêu đương đó”.

Vu Thu Yến nói rất đúng, nói thật ra thì, Âu Dã Tư Linh rất quan trọng đối với Vô Song môn. Bà ta đặt rất nhiều kỳ vọng vào người đệ tử này, có lẽ một ngày nào đó, Âu Dã Tư Linh sẽ có đủ khả năng đột phá Thiên Nguyên Tam Trọng, đạt đến một cảnh giới mà thế hệ của bà ta dùng cả đời cũng không cách nào chạm đến được.

Dừng lại vài giây, Vu Thu Yến nói tiếp: “Ta có thể phái người giết hắn giúp con”.

“Sư phụ, không cần đâu, con sẽ đích thân… giải quyết việc này”.

Khi nghe thấy thực lực của vị hôn phu kia, trong lòng Âu Dã Tư Linh vô cùng thất vọng. Khoan hãy nói đến chuyện cô ta có ý muốn yêu đương hay không, nhưng nếu có thì cô ta hi vọng một nửa kia của mình sẽ là cao thủ tài ba, có thiên phú kinh người.

Còn Trần Bát Hoang thì…

Hắn mới đạt đến Long Tượng kỳ mà thôi.

Chớ nói là Long Tượng kỳ, dù là Linh Căn kỳ cũng… không xứng!

Hai ba ngày sau đó, Trần Đức bắt đầu vơ vét các loại dược liệu để luyện đan.

Ba ngày sau, anh gọi Hồng Y đến và ném cho cô ta một viên thuốc màu tím: “Đây là thuốc giải của cô, sau khi uống nó, độc trong người cô sẽ tự giải”.

Đôi mắt xinh đẹp của Hồng Y lóe lên, cúi nhìn viên thuốc trong tay.

Đây là thuốc giải mà cô ta vẫn luôn chờ mong.

Thế nhưng, khi lấy được thuốc giải, cô ta lại có chút do dự, không muốn uống nó.

Bởi vì…

Sau khi uống viên thuốc này thì giao dịch giữa cô ta và Trần Đức cũng sẽ chấm dứt.

Cô ta không nỡ!

Tuy nhiên, cuối cùng Hồng Y vẫn uống nó. Chất độc đã đeo bám cô ta suốt một thời gian dài, mang đến cho cô ta vô số đau đớn, quan trọng hơn chính là vì trúng độc mà cô ta không thể thi triển thực lực chân chính của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.