Gương mặt Tạ Cường Đông lộ ra vẻ khó hiểu, giật mình, hoảng sợ. Khi nào mà trong trực thăng do ông ta sắp xếp lại có thêm một người vậy? Trước đó, ông ta hoàn toàn không hay biết gì!
"Anh Tà!"
Tạ Phương Kiệt nhìn thấy bóng người kia, lập tức giống như bắt được sợi dây cứu mạng: "Cứu... cứu tôi với!"
"Trần Bát Hoang, mày không thể giết cậu ta", người đàn ông kia bước đến cách Trần Đức 3m thì dừng lại, lạnh nhạt nói.
Trần Đức cũng không bất ngờ trước sự xuất hiện của gã, cảm giác của anh rất mạnh nên đã sớm biết có một cao thủ đang lăm le trong trận chiến giữa anh với Tạ Phương Kiệt.
Anh bảo Tạ Phương Kiệt quỳ xuống và hát bài ca chinh phục là vì đợi người này xuất hiện.
Có điều, tuy anh đã đoán được mọi thứ, nhưng khi nhìn thấy gã, trong con ngươi anh vẫn lóe lên vô vàn sự sắc lạnh, âm trầm nhìn chằm chằm vào dấu ấn đỏ chót có chút giống sư tử trên vầng trán gã.
Khoảnh khắc thấy nó, trong lòng Trần Đức như có một ngọn núi lửa sắp phun trào, mạch máu, linh khí cũng sôi lên sùng sục đập vào ngực anh.
Thịch!
Thịch!
Thịch!
Nhịp tim cũng đập lên dồn dập, giãy giụa như muốn phá tan lồng ngực, nhảy ra ngoài.
Anh giơ tay lấy một cuộn vải trắng luôn mang theo trong người ra.
Trên miếng vải ấy có một dấu ấn giống y như trên trán người nọ!
Còn miếng vải là do Trương Phàm để lại!
Là manh mối duy nhất sau khi Trương Phàm chết đã để lại cho anh!
"Tao... dựa vào cái gì không giết hắn ta!", Trần Đức dằn sát khí như muốn phá tan lồng ngực xuống, nhìn thẳng vào người nọ: "Cho tao một lý do đi".
"Hử... có rất nhiều lý do để mày không giết cậu ta, nhưng giờ lại chỉ có một", người đàn ông kia cười lạnh nói: "Vì tao đang ở đây!"
"Mày... là ai?", Trần Đức nhịn cơn thôi thúc muốn ra tay xuống, hỏi tiếp.
"Tao tên là Tà Vô Cương!", Tà Vô Cương đáp một cách hết sức bình tĩnh, rồi liếc miếng vải trắng trong tay Trần Đức, nói: "Đúng thế, mày đoán không sai, tin rằng mày cũng nhận ra rồi. Tao là người... ừ... giết chết người anh em kia của mày".
"Lần này, trên đường đến thành phố Tần tìm mày, cậu Tạ kia nói chuyện rất hợp gu tao, nên tiện thể đi ké trực thăng. Quan trọng nhất là... cậu ta muốn giết mày, gần như là có cùng một mục tiêu với tao. Thế nên, tao muốn bảo vệ cậu ta".
Trần Đức không nói gì, chỉ nhìn chòng chọc vào gã, trong mắt tràn ngập sát khí và sự tức giận.
Anh chưa bao giờ muốn giết người như vậy, song vẫn chưa thể ra tay, tạm thời không thể ra tay được.
Tà Vô Cương nhàn nhạt nói: "Tao đã nêu lên lý do rồi đó. Hơn nữa, chỉ nói một lần thôi. Tao cũng không phải đang cò kè mặc cả với mày, mà là mệnh lệnh, lệnh mày thả người ra".
"Không thì người chết không chỉ là mày, mà kể cả mấy người phụ nữ, bạn bè sau lưng mày cũng phải chết. Họ sẽ giống đám anh em của mày, chết một cách hết sức thê thảm".
"Mày tới thành phố Tần là để tìm tao?", Trần Đức hỏi.
"Đúng vậy", Tà Vô Cương sửng sốt, sau đó không chút e ngại cười đáp: "3 năm, không... giờ chắc phải 4 năm rồi nhỉ? 4 năm trước tao đã tính giết mày, tiếc là 3 người anh em kia của mày quá cứng đầu, thà chết chứ không khai ra chỗ của mày. Nói thật, lúc đó tao cũng không muốn giết họ đâu, mấy con kiến mà thôi, giết họ còn làm dơ tay tao nữa là".
"Thế nhưng cũng đành vậy thôi, con kiến mà không nghe lời thì tao cũng chẳng ngại giết quách cho rồi".
"Đáng tiếc, khi đó có dẫn theo mấy tên nước ngoài đến, mà gia tộc của họ đã bị mày diệt sạch. Ba người anh em kia của mày có chết cũng không lỗ".
Sắc mặt của Trần Đức hết sức khó coi.
Nhiều năm qua, anh vẫn còn nhớ như in cảnh ba người anh em của mình chết đi. Đặc biệt là Trương Phàm, khi ấy, gương mặt của anh ấy đã không ra hình thù, mười ngón tay đứt lìa, cánh tay phải bị chặt thành 4 khúc!
Hai người khác là sau khi anh đến Las Vegas mới quen. Họ chỉ vừa vào tổ mật thám chưa đến 2 năm.
Bọn họ vẫn là những chàng trai tràn ngập ý chí phấn đấu, vào tổ mật thám là muốn cống hiến cho đất nước, làm nên thành tựu to lớn.
Thế nhưng... vẫn không thể chạy thoát khỏi vận hạn.
Kết cục cũng chẳng khác gì so với Trương Phàm!
Cảnh tượng ấy đã khắc sâu vào trong đầu Trần Đức, cả đời này anh sẽ không bao giờ quên và cũng sẽ không thể quên đi bọn họ!
Khả năng cá nhân của Trương Phàm và hai người anh em khác đều rất mạnh. Trước khi họ chết đã giết chết một người nước ngoài.
Song, họ vẫn không thể tránh được một kiếp.
Trước đó, Trần Đức vẫn không biết rốt cuộc là ai có thể dễ dàng giết họ và khiến họ chết một cách thê thảm như vậy.
Giờ, cuối cùng anh cũng đã biết.
Dù họ có mạnh hơn nữa thì khi đối mặt với võ giả vẫn không có khả năng đánh trả!
Trước khi chết có thể kéo theo một tên người nước ngoài đã xem như rất giỏi rồi!
"Tại sao... muốn giết tao?", vài giây sau, trong cổ Trần Đức mới run giọng nghẹn ra một câu nói chua chát như vậy.
"Tại sao ư? Một người sắp chết như mày thì không cần phải biết", Tà Vô Cương lạnh lùng nói với giọng đầy đương nhiên: "Tao đã nói thân phận của mình cho mày biết rồi. Thế nên... mày, có thể thả người ra rồi đó".
"Mệnh lệnh sao? Hiển nhiên, mệnh lệnh của mày cũng chẳng có tác dụng gì!"
Trần Đức liếc gã, sau đó con dao trong tay xoay một cái.
"Phụt!"
Lưỡi dao cứa qua động mạch của Tạ Phương Kiệt, hắn giơ bàn tay máu thịt be bét lên bịt lại cổ họng theo bản năng, rồi nhìn chằm chằm vào Trần Đức với ánh mắt đầy khó tin:
"Mày... đã nói... có thể sống..."
Từ cuối cùng vang lên, Tạ Phương Kiệt cũng chết!
Trần Đức không chút e dè, trực tiếp giết chết Tạ Phương Kiệt trước mặt Tà Vô Cương, Tạ Cường Đông, Trương Thiên Dương và hơn mười ông lớn đang có mặt ở đây.
Thoáng chốc, cả quảng trường lập tức im phăng phắc.
Tạ Phương Kiệt - một người luôn kiêu ngạo, có lai lịch và thực lực mạnh mẽ chỉ tồn tại trong lời đồn - một người nhảy xuống từ trên độ cao 20m vẫn không hề hấn gì lại cứ thế đã chết!
Cảnh tượng trước mắt giống như đang mơ, không chút chân thật. Thậm chí có người còn cắn đầu lưỡi, sau khi cảm thấy đau mới xác định đây không phải mơ, mà là sự thật.