Bát Gia Tái Thế

Chương 161: Chương 161: Tao chỉ cho mày mười giây




Còn có một con dao gọt hoa quả.

Trên con dao gọt hoa quả dính đầy máu.

Rõ ràng là hai ngón tay đó đã bị con dao gọt hoa quả cắt đứt!

"Aaa!"

Cùng lúc đó, trên sân bóng rổ vang lên một tiếng thét chói tai.

Bạo Long ngã xuống đất, nắm chặt tay, lăn lộn trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

Lúc này, hai mắt hắn ta trợn trừng, vô cùng đau đớn, hàng loạt cơn đau thi nhau ập đến khiến hắn ta chịu không nổi, cả người run bần bật.

"Anh Bạo Long!"

“Anh Bạo Long, anh sao vậy?”, một đám đàn em vội vàng chạy đến, đỡ Bạo Long dậy, thấy bàn tay trái của Bạo Long đang chảy máu nhỏ giọt, còn thiếu mất hai ngón tay, cả đám đều trợn tròn mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc nãy...

Bọn họ chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên.

Ngay sau đó.

Liền thấy Bạo Long ném con dao rựa xuống đất rồi gào thét!

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

Toàn bộ quá trình chỉ mất chưa đầy ba giây!

"Anh Bạo Long!"

Một tên đàn em vội vàng lấy khăn trắng ra quấn chặt vết thương của hắn ta.

Nhất thời, cả đám đàn em đều hoảng sợ vây quanh.

Bạo Long lảo đảo trở lại ghế mây, sắc mặt u ám cực kỳ khó coi, dường như sắp bốc khói đến nơi, hắn ta hét lớn: "Là đứa nào, là đứa nào ném dao, đứa nào làm! Cút ra đây cho ông!"

Đứng trên mặt đất, sắc mặt Triệu Thâm vô cùng bối rối.

Chuyện gì đã xảy ra?

"Này, chỉ có tao đang đứng ở đây, mày còn hỏi là ai làm, mày bị mù hả?"

Ngay khi Bạo Long nói xong, một giọng nói thờ ơ vang lên từ bên ngoài đám đông.

Giây tiếp theo.

Hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía người vừa lên tiếng.

Bao gồm cả Triệu Thâm.

Lọt vào tầm mắt hắn ta…

Là một nam thanh niên.

Trông khoảng độ chỉ mới ngoài hai mươi.

Khuôn mặt góc cạnh, tóc đầu đinh, ăn mặc giản dị.

Trên tay anh còn cầm một bình rượu.

Có vẻ như đang uống rượu.

Ở đằng xa, anh đang chậm rãi đi về phía bên này, bước chân thong thả thoải mái, tựa như không hề nhận thấy bầu không khí căng thẳng ở đây.

"Đại ca…lớn...”, Triệu Thâm trợn tròn hai mắt, lắp bắp nói ra ba chữ này.

Không ngờ người cứu hắn ta vào lúc nguy cấp lại là đại ca lớn của hắn ta, Trần Bát Hoang!

Nói thật là.

Trong lòng Triệu Thâm.

Nam thanh niên này cũng chẳng khá hơn Bạo Long là bao, chắc chắn là dựa vào một số mối quan hệ đặc biệt nào đó mới có thể trở thành đại ca lớn.

Mặc dù hắn ta rất kính trọng vị đại ca lớn này, nhưng thực tế chỉ là đang nể mặt Phì Tứ, kính trọng Phì Tứ!

Nào ngờ, thời khắc quan trọng này, vị này lại đến đây giúp đỡ.

Trong lòng Triệu Thâm khá xúc động.

Chỉ là…

Đến đây cũng có tác dụng gì?

Nơi này có hơn một trăm người.

Haiz!

Hắn ta là một côn đồ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhưng vẫn không phải là đối thủ của đám người này. Một thanh niên hơn hai mươi tuổi đến đây có tác dụng gì?

Trong lúc hắn ta đang suy nghĩ.

Trần Đức ngày càng đến gần hơn.

Dường như trên người anh có một loại khí chất rất đặc biệt, rất ngầu.

Khi anh đến gần, đám côn đồ đứng vây xung quanh bên ngoài bất giác đứng sang một bên nhường đường cho anh đi.

Anh một đường thẳng tiến về phía Triệu Thâm, nhẹ nhàng không có gì cản trở: "Anh có sao không?"

“Không sao”, Triệu Thâm cười khổ: “Đại ca lớn, anh không nên đến đây...”

"Nếu tôi không đến, không phải thuộc hạ của Thập Nương sẽ mất đi một người cực kỳ trung thành sao?"

"Nhưng mà…"

"Yên tâm đi...”, Trần Đức ngắt lời hắn ta, anh nở một nụ cười sau đó nhấp một ngụm rượu trong bình: “Chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi, anh đứng một bên nhìn là được”.

"Ha…"

"Hahahahaha...”

Đột nhiên, một tràng cười vang lên, tiếng cười này cực kỳ khoa trương.

Người phát ra tiếng cười đó chính là Bạo Long.

Hắn ta không ngờ, người dùng một con dao hoa quả cắt đứt hai ngón tay của mình lại là một thằng nhóc!

Một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi, vắt mũi chưa sạch!

Bây giờ, thằng nhóc này còn dám xuất hiện trước mặt hắn ta...

Hơn nữa còn huênh hoang ra vẻ, không xem ai ra gì?

Bạo Long vừa tức vừa giận vừa cười chế nhạo.

Tức giận là vì ngón tay của hắn ta, cười chế nhạo là vì thằng nhóc trước mặt thật sự không biết tốt xấu gì cả.

Bạo Long cười đến nỗi chảy nước mắt, phải một lúc lâu sau mới dừng lại, hắn ta đưa tay lau nước mắt: "Thú vị thật, con mẹ nó thú vị thật đấy, chừng này tuổi rồi, thật là loại người nào cũng dám khiêu khích ông dây nhỉ, đệt mẹ!"

"Nhóc con, mày còn là đại ca lớn của hắn cơ à? Tao cho mày một cơ hội, quỳ xuống gọi tao là bố, gọi đến khi tao vui thì có lẽ tao có thể giảm nhẹ chỉ chặt mười ngón tay của mày, không cần mạng quèn của mày nữa”.

Bạo Long nhìn bàn tay đang chảy máu, sắc mặt vừa u ám vừa kỳ quái: "Nghe cho rõ đây, tao chỉ cho mày thời gian mười giây...”

Bạo Long nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt.

Đôi mắt hắn ta đằng đằng sát khí.

Mười giây.

Hắn ta không hề nói đùa.

Mười giây sau, nếu người trước mặt không quỳ xuống, kết cục sẽ rất thảm!

"Đại ca lớn, không được quỳ...”, Triệu Thâm thấp giọng nói: "Cho dù có quỳ thì bọn chúng cũng không bỏ qua cho chúng ta!"

Triệu Thâm rất ít tiếp xúc với Bạo Long nhưng hắn ta đã nghe kể về Bạo Long. Sở dĩ tên này có biệt danh là Bạo Long, chính là vì hắn ta cực kỳ tàn ác, thích chơi đùa khiến đối phương chết trong tuyệt vọng.

Hắn ta lo rằng Trần Đức không thể chịu được áp lực, thực sự quỳ xuống trước mặt Bạo Long.

Đây là đại ca lớn của bọn họ đấy!

Một khi anh quỳ xuống…

Thế lực ngầm của bọn họ ở phía nam thành phố Tần sẽ không ngóc đầu lên được nữa!

Trần Đức vỗ vỗ vai Triệu Thâm, ra hiệu hắn ta cứ yên tâm.

Sau đó…

Ánh mắt anh nhìn về phía Bạo Long: "Mày có biết, lần trước có người bảo tao quỳ xuống, bây giờ cỏ trên mộ đã cao ba mét rồi không?"

Ngay sau khi từ câu nói này vang lên.

Trong đám đông, có người giật mình kinh hãi.

Thằng nhóc này.

Điên rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.