Rõ ràng chỉ là thanh kiếm mảnh mai, thuôn dài, lúc này lại giống một thanh đao nặng trịch, hệt như ngọn núi rơi xuống, lưỡi dao rạch vào không khí vang lên xoèn xoẹt rợn người, một luồng linh khí điên cuồng xoay tròn chung quanh thân kiếm, cuốn theo năng lượng cực đại, ầm ầm chém xuống.
“Ha ha ha Tạ Phương Kiệt, tao còn tưởng mày mạnh cỡ nào cơ, xem ra cũng chẳng có gì nổi bật, tự nhiên tao nghĩ, tao ngồi đây chờ mày đúng là lãng phí thời giờ quý giá”.
Lúc này, Trần Đức không chỉ không né, ngược lại còn lạnh nhạt phun ra một câu đùa cợt, đồng thời anh giơ một bàn tay lên, vung về phía trước mặt, một đường thẳng tắp, chính diện.
“Cái gì?”
“Không!”
Chỉ trong nháy mắt, Trương Thiên Dương, Tống Ngữ Yên, Lâm Dao, Tiêu Mạn Y đứng gần nhất sắc mặt tái dại, đầu óc đặc quánh như hồ, đôi mắt đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt, kinh hoàng tột độ.
Đó là thanh kiếm hàng thật giá giật chém sắt như chém bùn! Không ai dám tin, cũng không ai ngờ nổi, rằng Trần Đức lại dùng tay, tung một chưởng trực diện nghênh tiếp.
Điều quan trọng nhất chính là, Tạ Phương Kiệt đứng, đã vậy còn đang chạy tốc độ cao, cộng với ưu thế vượt trội và lực quán tính, lại còn dốc toàn lực vào chiêu kiếm này.
Trần Đức thì sao?
Anh ngồi trên ghế, theo lý mà nói, anh không thể triển toàn bộ thực lực, hơn nữa, lấy thấp chống cao, trở lực rất lớn.
Chưởng đấu với kiếm, thấp chống với cao, trở lực đánh với quán tính, chuẩn bị kỹ càng đối với gấp gáp vội vàng.
Đủ các nhân tố bất lợi…
Cứ như thế mà đón một kiếm.
Cho dù thực lực của anh có mạnh đến đâu đi nữa, cho dù trước đó một kiếm của Độc Nhãn Tiết không chạm nổi vào giữa chân mày của anh, thì lần này anh cũng khó lòng đương đầu nổi!
Vì sao không né?
Vì sao không rút dao găm ra đánh trả?
Cho dù không có dao găm thì chỉ cần một cú đá cao đá văng chiêu kiếm này cũng được mà.
Rõ ràng có rất nhiều lựa chọn, vì sao Trần Đức cứ thích chọn chiêu đơn giản nhất, chí mạng nhất, ít khả năng đối kháng thành công nhất để tiếp đòn của Tạ Phương Kiệt?
Anh… điên rồi à?
Mắt thấy mũi dao sắp đâm xuyên qua lòng bàn tay, mặt Tạ Phương Kiệt lộ ra vẻ tàn nhẫn và khát máu, dám dùng chưởng để đấu với kiếm của hắn, đây đâu phải hành vi của kẻ điên.
Mà là kẻ ngu!
Thậm chí có thể nói là thiểu năng trí tuệ! . Đọc thêm nhiều truyện ở { trumtruye n.VN }
Tạ Phương Kiệt hắn giỏi nhất là luyện kiếm, từ hồi ba tuổi hắn đã bắt đầu dùng kiếm, nói thế nào nhỉ? Cho đến bây giờ, trong số những người hắn từng gặp, chưa có ai hiểu kiếm hơn hắn.
Thanh kiếm trong tay hắn đây chính là nhờ sư phụ hắn, Vân Huyền Thương Không, huy động thợ rèn kiếm giỏi nhất của nhà họ Vân, dùng loại sắt thép đặc biệt để chế tạo, uy lực của nó gần như vô hạn, có thể nói đã tiến rất gần đến bậc linh khí.
Bắt đầu từ năm tám tuổi, hắn đã sử dụng thanh kiếm này, sư phụ Vân Huyền Thương Không của hắn là cường giả đứng thứ nhì của nhà họ Vân, thế gia lâu đời của Hoa Hạ, một trong những cao thủ dùng kiếm đệ nhất!
Được ông ta dạy dỗ, cùng với thanh kiếm mạnh mẽ dẻo dai, cộng thêm bản thân hắn có tư chất vô cùng hùng mạnh, chỉ cần là người có quen biết hắn, hiểu về hắn, nghe danh hắn, bất kể là ai cũng sẽ không chọn cách đối đầu trực diện với kiếm của hắn.
Càng khỏi nói tới phương pháp vừa buồn cười, vừa ngu xuẩn là dùng tay không trực diện tiếp chiêu…
Đây đúng là, không phải muốn chết thì là chán sống!
Thế nào là chán sống?
Là tự dâng mình lên đoạn đầu đài!
Tã Phương Kiệt cười khinh bỉ, hắn quyết định sẽ làm hài lòng người trước mắt, đánh chết bằng một nhát kiếm, cho nên trong phút chốc hắn vận thêm sức mạnh vào, với lực đạo lớn nhất, mạnh nhất, tàn bạo nhất bổ thanh kiếm xuống!
“Uỳnh!”
Chỉ trong một giây, chưởng và kiếm va chạm nhau dữ dội.
Tức thì, hệt như ngọn núi lớn ngàn cân nện xuống, tựa hồ trên chín tầng mây rơi ầm ầm xuống đất, tiếng động đinh tai nhức óc, xé thủng màng nhĩ.
Sức mạnh cực kỳ lớn tác dụng vào, hệt như đại hồng thủy phá tan đập ngăn nước, nước tuôn xối xả băng băng qua con đập nhỏ bé, áp lực mạnh đến nỗi không khí chung quanh cũng biến đổi, càm giác run rẩy sợ hãi ngập tràn.
Năng lượng mạnh mẽ trong cơn va chạm giữa cả hai tràn ngược ra ngoài, ba cô gái ăn mặc mong manh bị luồng khí này hất tung cả quần áo.
“Bụp bụpt!”
Cách đó không xa, đám đông cũng bị ảnh hưởng, kính mắt của một số người nổ tung vang lên tiếng lụp bụp, họ bưng mắt kêu lên thảm thiết, viền mắt đỏ ngầu.
Cùng lúc đó.
Trên người Trần Đức, tà áo dài bay phần phật, như bị cuồng phong hất lên, cái ghế mây anh ngồi cũng nứt ra răng rắc do phải chống chịu sức mạnh quá lớn, tựa hồ sẽ gãy nát bất cứ lúc nào, tuy nhiên, dường như chúng được một sức mạnh nào đó chống đỡ, muốn gãy cũng không gãy được, bốn chân ghế mây rầm rập nện xuống sàn!
“Keng!”
Tạ Phương Kiệt biến sắc, kiếm trong tay hắn run rẩy từng hồi, hệt như con cái giãy giụa trong lòng bàn tay, hắn giảm bớt rất nhiều lực lên tay mới ổn định trở lại, nhưng cánh tay của hắn hoàn toàn tê dại, gần như nhũn ra.
Chân hắn phải lùi về sau một bước!
Chỉ một bước thôi, cũng đủ phân cao thấp, khiến cho người khắp bốn phía đều như nhìn thấy ma quỷ, họ nhìn Trần Bát Hoang yên vị trên ghế, ánh mắt hoảng sợ, hồn vía lên mây.
Tay không chặn trường kiếm.
Không những không bị thương, mà còn hất ngược Tạ Phương Kiệt phải lùi về một bước.
Một bước này…
Có lẽ chẳng có gì đáng kể.
Nhưng lại đánh vào thị giác, linh hồn, tinh thần của hết thảy mọi người, không khác gì đứa trẻ tám tuổi tay không quật ngã tên đô vật nặng hàng trăm ký lô xuống đất.