Bát Gia Tái Thế

Chương 245: Chương 245: Thả Tạ Lan ra (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({}); “Không… Không… chạy mau!” Chín tên võ giả còn lại đều sợ




“Không… Không… chạy mau!”

Chín tên võ giả còn lại đều sợ đến mất hồn mất vía, bọn họ chưa bao giờ gặp phải một đối thủ mạnh đến như vậy.

Nhưng mà…

Động tác của Trần Đức quá nhanh, một bước đi giết một người.

Mỗi lần thấy bóng anh, sẽ có kẻ nào đó ngã gục.

“Phập!”

“Phập phập!”

Trong nháy mắt, chín người chết tại chỗ.

Cuộc tàn sát vẫn chưa kết thúc.

Con dao găm trong tay Trần Đức bỗng nhiên lao thẳng về phía trước.

Con dao như một mũi tên, xé gió phóng đi, trong nháy mắt đâm thẳng vào giữa hai chân mày của một võ giả.

Còn lại một người, sắc mặt đầy vẻ kinh hoàng, không kịp suy nghĩ chỉ biết xoay người bỏ chạy vắt giò lên cổ, hòng chạy thoát kiếp nạn.

Sau đó…

Chưa được mấy bước.

Một tia sáng trắng lóe lên, xé gió vút tới, giết hắn trong nháy mắt!

Chỉ trong tích tắc,13 tên võ giả chết sạch, chỉ còn lại một mình Độc Nhãn Tiết.

Trần Đức quét mắt nhìn một vòng, con ngươi sâu thẳm không dò nổi, hệt như đầm lầy không thấy đáy, đôi đồng tử phản chiếu nét mặt già nua sợ hãi của Độc Nhãn Tiết.

Độc Nhãn Tiết thấp thỏm lo âu, ánh mắt của Trần Đức khiến hắn liên tưởng tới thần chết, đám mây đen chết chóc bao phủ đầu hắn, khiến hắn run rẩy, bất an!

Thần sắc Trần Đức vẫn trước sau như một, anh nhấc chân bước từng bước đến chỗ Độc Nhãn Tiết, vừa đi vừa nói:

“Vừa rồi, có phải ông cho rằng đã nắm được sơ hở của tôi? Cho rằng khả năng giết được tôi là 100%, hửm?”

“Không sai, nếu như ông mạnh hơn một chút may ra còn có cơ hội, góc độ mà ông túm được rất xảo quyệt, quái dị, nắm chặt sơ hở”.

“Chỉ tiếc là, ông và đám lính của ông quá yếu kém!”

“Ông nói đúng, người có nhiều đi nữa, vẫn là vô ích!”

Chỉ bốn bước chân, Trần Đức đã đứng trước mặt Độc Nhãn Tiết, một chưởng giáng xuống!

Bốp!

Ngoài mặt, Độc Nhãn Tiết không hề có bất cứ tổn thương nào, nhưng mà một chương vừa rồi đã đập nát tiểu não của ông ta!

Độc Nhãn Tiết đổ rầm xuống đất, thứ duy nhất còn lại chính là đôi mắt mở trừng trừng tràn ngập kinh hoàng và tuyệt vọng.

Giờ phút này, toàn bộ 14 võ giả đều mất mạng.

Nhìn 14 thi thể nằm la liệt trên mặt đất, đám doanh nhân tinh anh trên quảng trường nổi gai ốc khắp người, hồn vía thất kinh, bọn họ trước đó đã cười nhạo Trần Bát Hoang, lúc này một chữ cũng không dám nói, chỉ hận không thể kiếm kẽ đất nào nó chui vào, biến mất cho rồi.

Trên người Trần Bát Hoang đầy máu, mùi máu tươi gay mũi tràn ngập trong không khí, nhưng dường như anh không hề để ý, gương mặt vẫn thản nhiên, điềm tĩnh.

Có vẻ như, giết chết 14 võ giả một lúc chỉ là chuyện vặt.

Tạ Lan không thở được, mặt mày tái mét, sợ hãi tột cùng!

Trong màn hình máy tính, Tạ Cường Đông miệng ngậm xì gà, mặt dại ra, ông ta đích thân xem đoạn băng ghi hình quá trình giết chóc của Trần Đức, khuôn mặt già nua co giật, run rẩy không ngừng.

Vài giây sau, Trần Đức bước đến trước mặt Tạ Lan, chụp lấy cổ cô ta, nhấc cô ta lên cao.

Nâng lên cao quá đầu, nhìn về phía Tạ Cường Đông trên màn hình: “Tạ Cường Đông, ông muốn chết không nào? Tôi dùng cô ta dẫn ông đến đây nhé, nếu thế tôi sẽ tha mạng cho cô ta, chịu không?”

Trong màn hình.

Ban tay cầm điếu thuốc của Tạ Cường Đông run rẩy, hồi lâu không động đậy.

Dù ở bên kia màn hình, nhưng ông ta có thể cảm nhận được sát ý và cương quyết tỏa ra từ ánh mắt Trần Đức.

Lúc này ông ta không biết phải nói gì nữa.

Bởi vì ông ta hiểu, Trần Đức thực sự nổi giận rồi, chỉ cần nói sai một chút, dù chỉ là vô ý, con gái ông ta có thể sẽ chết, chết không đất chôn thây.

Trong tay Trần Đức, Tạ Lan đau đớn giãy giụa, cô ta sắp không hít thở được nữa, chỉ có thể khó nhọc mấp máy môi mấy chữ ‘Cứu con’

Cả đám doanh nhân, cậu ấm cô chiêu chung quanh không ai dám bước lên ngăn cản Trần Bát Hoang, họ chẳng khác gì đám vệ sĩ đã bỏ chạy, chỉ là nể mặt nhà họ Tạ, nghe lệnh của họ Tạ mà đến đây thôi.

Một khi đe dọa tính mạng của bọn họ, bọn họ sẽ sợ hãi, bỏ mặc Tạ Lan.

Lúc này, đám doanh nhân kia chỉ hận không thể biến mất ngay lập tức.

“Chú Đông, chú đừng sợ”, bỗng nhiên một người đàn ông ngồi bên cạnh Tạ Đông Cường lạnh nhạt mở miệng.

Hắn ta vừa mở miệng nói, có thể thấy vẻ mặt căng thẳng của Tạ Cường Đông thoáng chốc giãn ra rất nhiều, không khác chi kẻ sắp chết đuối vớ được chiếc phao.

Tạ Cường Đông nhếch môi muốn nói gì đó, người đàn ông kia khoát tay với ông ta, ông ta lập tức ngậm miệng.

Người đó đứng dậy, bước tới phía trước camera, gương mặt liền hiện ra to đùng trên màn hình, ánh mắt của hắn không nhìn Trần Bát Hoang.

Mà là nhìn chằm chằm Tiêu Mạn Y, Tống Ngữ Yên và Lâm Dao đằng sau Trần Đức, nhìn từ trên xuống dưới, trong mắt không giấu giếm sự thèm muốn.

Vừa liếc mắt vào màn hình, hắn đã nhìn thấy ba cô gái, trong mắt đầy vẻ tham lam. Lâm Dao hắn đã từng gặp, nhưng hắn không ngờ hôm nay còn có thêm hai cô gái khác cũng một chín một mười với cô.

Con mắt hắn hau háu nhìn ba cô gái, nhưng miệng lại nói với Trần Đức, giọng điệu lạnh nhạt: “Thả Tạ Lan ra, đưa ba người đẹp kia qua đây cho tao, nếu vậy tao bảo đảm chỉ có một mình mày phải chết”.

“Mày đang ra lệnh cho tao?”, Trần Đức vung một tay lên chỉ vào màn hình máy tính.

Ống kính camera dời sang chỗ ba cô gái.

Người đàn ông tỏ ra giận dữ, nhìn Trần Đức chằm chằm: “Đúng, tao đang ra lệnh cho mày, hay nói đúng hơn, vừa ra lệnh, vừa uy hiếp”.

Hắn tỏ vẻ như đang nói chuyện trong nhà, trong lời nói hoàn toàn không để ý đến Trần Đức là ai, có thể thấy đây là một người tự tin đến mức tự phụ.

“Tiếp theo chắc chắn mày sẽ hỏi, rằng tao dựa vào cái gì mà dám ra lệnh, uy hiếp mày, nói đúng hơn… Tao có bản lĩnh gì để ra lệnh, để uy hiếp mày, đúng không?”

“Tao có thể trả lời mày”.

Thần sắc người đàn ông đanh lại, ánh mắt tập trung vào người Trần Đức:

“Bởi vì tao là Tạ Phương Kiệt!”

Tạ Phương Kiệt?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.