Bát Gia Tái Thế

Chương 294: Chương 294: Thu phục




Hồng Y không nói gì, hóa thành mị ảnh, con dao gam nhuộm máu đỏ rực vừa rồi tiếp tục tập kích lần nữa.

“Mạnh thật!”

Trần Đức cảm nhận được nguy hiểm cận kề.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi chính thức trở thành võ giả, Trần Đức cảm thấy bị uy hiếp!

Người phụ nữ này mạnh hơn anh, cũng ghê gớm hơn anh!

Cô ta quá lắm cũng chỉ tầm 20 tuổi, còn trẻ như vậy mà đã có thực lực nhường ấy, thực sự khiến Trần Đức kinh ngạc, bất ngờ.

Nhưng mà…

Một giây sau, anh thoáng nhếch mép, khóe môi cong lên một cách kỳ lạ, đôi đồng tử chợt lóe sáng, anh không tránh né, thậm chí không hề có ý chống trả lại, thản nhiên đối mặt với Hồng Y: “Độc của cô đã ăn vào phủ tạng, giết tôi, bộ cô không thiết sống nữa à?”

Ngay lúc đó…

Con dao găm đỏ rực như lửa đột ngột dừng lại ngay trước cổ họng Trần Đức, chỉ kém một tấc, chậm một giây thôi làđã đâm vào rồi!

Hồng Y siết chặt con dao trong tay, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Trần Đức: “Có ý gì?”

Thấy cô ta dừng lại.

Trần Đức âm thầm thở hắt ra một hơi, cũng may, rốt cuộc không phải là người chán sống.

Nếu như cô ta không thiết sống…

Vậy thì phen này tính mạng Trần Đức có thể sẽ lâm nguy.

“Ý tôi là sao, cô còn không hiểu à? Son môi cô rất đỏ, trang điểm mắt rất lộng lẫy, nhưng đều không che giấu nổi những dấu vết của kẻ sắp chết”.

“Chậc chậc, mới 20 tuổi đã trúng phải thứ độc kỳ lạ như vậy, đúng là hiếm thấy”.

“Còn nói nhảm nữa tôi lập tức giết anh đó”, Hồng Y quắc mắt nhìn Trần Đức như muốn ăn tươi nuốt sống anh cho rồi.

Đúng vậy, cô ta đã trúng độc.

Nhưng mà…

Cô ta không muốn nghe Trần Bát Hoang nói linh tinh.

“Độc mà cô trúng có phải là cứ mỗi khi đến nửa đêm sẽ khó chịu cùng cực, y như có ngàn con kiến bò trong mạch máu toàn thân?”, Trần Đức mỉm cười tự tin hỏi.

Anh chỉ liếc sơ qua đã có thể nhìn ra kịch độc mà Hồng Y mắc phải.

Không chỉ như vậy.

Độc đã thâm nhập vào cốt tủy.

Chỉ e là, với căn cơ của cô ta, tuyệt đối không thể trị khỏi, nếu không cũng sẽ không mặc cho chất độc ăn mòn cơ thể như vậy.

Anh nói xong, lặng lẽ nhìn Hồng Y, ánh mắt cô ta thoáng run rẩy, rõ ràng là anh nói hoàn toàn đúng.

Sau đó.

Anh nói tiếp: “Loại độc này tôi trị được, nhưng mà…”

“Kỳ Hàn hẳn sẽ đi theo tôi, còn cô cũng phải theo sát bên cạnh tôi trong vòng một tháng”.

Người tên Kỳ Hàn này đã lọt vào mắt Trần Đức, anh không ngờ lại xuất hiện một kẻ thiên tư tuyệt đỉnh như vậy, thậm chí còn mạnh hơn cả anh, điều đó khiến anh cảm thấy được thỏa mãn.

Hiện tại, anh gần như chỉ đơn độc một mình, rất nhiều lúc có những chuyện anh hoàn toàn không làm nổi.

Anh cần một trợ thủ, hơn nữa còn phải là một trợ thủ cực mạnh.

Giang Hồ Hải cũng coi như một.

Kỳ Hàn, và cả Hồng Y, nếu được rèn giũa thêm chắc chắn sẽ càng mạnh mẽ.

“Anh uy hiếp tôi?”

Hồng Y giọng lạnh như băng, con dao găm trong tay run bần bật, tiến gần hơn đến chỗ Trần Đức.

Trần Đức không nhúc nhích, cũng không né tránh.

Chỉ lặng lặng xem cô làm trò.

Anh có thể nhận ra, Hồng Y dao động rồi.

Hoàn toàn chắc chắn rằng Hồng Y sẽ không làm gì thêm nữa, cũng không dám giết anh.

Quả nhiên…

Con dao găm kề sát cổ họng Trần Đức, nhưng đến cuối cùng vẫn không đâm vào.

“Anh thắng”.

Hồi lâu sau, con dao của Hồng Y buông ra, cô ta vòng ra sau lưng Trần Đức: “Một tháng, sau một tháng, nếu như anh không giải được độc cho tôi, tôi sẽ lập tức giết chết anh!”

“Được, thỏa thuận như vậy”.

Trần Đức mỉm cười, lần nữa bước đến trước mặt Kỳ Hàn: “Bây giờ, anh chọn đi theo tôi hay là từ chối?”

“Nếu như từ chối, tôi sẽ bảo Hồng Y lấy mạng anh, Hồng Y, cô có ý kiến gì không?”, Trần Đức hỏi mà không quay đầu lại.

“Không có”, Hồng Y lạnh lùng đáp, cô ta và nhà họ Kỳ chỉ có quan hệ làm ăn, mà thứ quan hệ này bất cứ lúc nào cũng có thể đổ vỡ, cô ta không hề có mảy may áp lực.

Còn Kỳ Hàn thì há hốc mồm.

Thực lực của Hồng Y hắn hiểu rất rõ, nếu người phụ nữ yêu nghiệt này muốn lấy mạng hắn thì chẳng khác nào chơi trò chơi.

Làm sao hắn cũng không ngờ nổi, vỏn vẹn không đầy một phút đổng hồ, Trần Đức đã có thể khiến Hồng Y thúc thủ.

Điều quan trọng nhất chính là, Hồng Y đã bám gót hắn suốt ba tháng trời, mà trong ba tháng này, hắn hoàn toàn không phát hiện Hồng Y trúng độc.

Còn Trần Bát Hoang…

Chỉ cần không đến một phút đồng hồ!

Đáng nể!

Không hiểu vì sao, hắn ta lại nảy sinh một chút cảm giác kính nể đối với Trần Bát Hoang.

Hắn luôn cảm thấy, rằng Thông Mạch Đan mà người này nói có thể bán số lượng lớn kia có lẽ không phải chém gió.

“Được, tôi đồng ý!”, im lặng hồi lâu, cuối cùng Kỳ Hàn gật đầu, không từ chối nữa, thứ nhất, hắn không được quyền chọn, thứ hai, Trần Bát Hoang quả thực rất mạnh, đáng để hắn đi theo anh.

“Được!”

Trần Đức rất hài lòng với câu trả lời của Kỳ Hàn, cũng rất thích người quyết đoán như hắn ta.

Ở phía dưới.

Một đám võ giả cùng với ngôi sao nổi tiếng, doanh nhân hàng đầu, đại gia hào phú, ai nấy đều im như thóc không dám nói tiếng nào.

Không nghi ngờ gì nữa, buổi tiệc mừng thọ bọn họ tham gia lần này đã biến thành tang lễ.

Trần Bát Hoang thắng!

Thắng một cách triệt để, không kịp lăn tăn gì!

Bất kể là võ giả, hay là đám nhà giàu, hay là những người nhà nước như Cao Sĩ Long, Tưởng Thư Linh có mặt ở hiện trường, cũng không một ai đoán trước được cục diện sẽ là như vậy.

Toàn bộ nhà họ Hàn đều biến thành xác chết la liệt dưới đất, máu chảy lênh láng, mùi máu tươi xộc vào khoang mũi ghê người.

Trong trang viên lặng phắc.

“Kỳ Hàn, những chuyện ở đây giao cho anh xử lý”.

Trần Đức gác tay sau lưng, đứng trên đài cao, quét mắt nhìn mọi người bên dưới, toàn thân máu đỏ nhức mắt, làm nổi bật chiến tích bất ngờ của anh.

“Được!”

Kỳ Hàn nói: “Cậu Trần, yên tâm đi, tôi sẽ xử lý đâu vào đó”.

“Ừm”.

Trần Đức bước xuống đài cao, đến trước mặt Trương Thiên Dương, Tiêu Mạn Y, Đàm Thu, Trương Ngọc Tiên và Hà Đồn áy náy nói: “Vất vả cho mọi người quá”.

“Anh Bát Hoang, không sao đâu, bọn xấu xa đó bị vậy là đáng, đáng chết lắm”, Đàm Thu hung hăng nói: “Đúng là chỉ vì chút chuyện vặt trong nhà mà hoành hành ngang ngược, Đàm Thu này ghét nhất loại người như vậy”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.