Bát Gia Tái Thế

Chương 68: Chương 68: Tôi có tiền




“Hừ, tôi làm việc cần mấy người dạy nữa à, bảo dừng thì dừng đi, tôi tự biết cân nhắc”, Khâu Kiệt hừ mũi, nói với phụ mổ: “Lo gì mà lo, không mau đi đi? Kéo dài thời gian cậu chịu trách nhiệm nổi không?”

Phụ mổ sợ hãi giật bắn mình, trong lòng rất buồn bực, có phải anh ta bảo ngừng lại đâu, lại còn đẩy cái nồi này lên đầu anh ta nữa chứ.

Thế nhưng anh ta chẳng có cách nào, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời Khâu Kiệt, nhanh chóng bước ra khỏi phòng mổ, đi theo lối riêng đến quầy làm thủ tục, xuất hóa đơn.

Anh ta bước tới trước mặt Trần Đức, miễn cưỡng ép mình bình tĩnh: “Anh là người nhà của Trương Tử Hàm?”

“Là tôi”, Trần Đức vội vàng bước tới: “Có chuyện gì à?”

“Ừm, trong lúc phẫu thuật đột nhiên xuất hiện một chút vấn đề, bây giờ cần phải tăng thêm vài thứ, anh đến đây ký tên đi”.

Anh ta đưa hóa đơn ra cho Trần Đức, Trần Đức nhìn lướt qua, không khỏi nhíu mày thật chặt.

Những thứ ghi trên hóa đơn mấy ngày trước lúc đóng phí anh cũng đã đóng đủ rồi.

Mặc dù lúc đó chỉ nhìn lướt qua những thứ cần thiết ghi trên đó, nhưng anh vẫn ghi nhớ cẩn thận.

“Những thứ này còn thiếu, cho nên cần phải tăng thêm”, lo lắng Trần Đức nhìn ra vấn đề gì, phụ mổ của Khâu Kiệt nói thêm.

Trong lòng anh ta căng thẳng cực độ, nhưng không dám nói thật, thực ra anh ta không muốn làm vậy, nhưng ai bảo anh ta chỉ là một người làm công ăn lương, lỡ chọc giận Khâu Kiệt thì đúng là tự ném bát cơm của mình đi rồi.

Huống chi, nếu như tranh chấp với Trần Đức, ca mổ sẽ không thể tiếp tục, cô bé sẽ càng nguy cấp.

Bât kể là công hay tư, lúc này anh ta đều không thể nói thật được.

“Anh Trần này, anh mau ký tên đi, sau đó đi đóng tiền, nếu không ca mổ sẽ không thể tiếp tục, thời gian kéo dài càng lâu, Trương Tử Hàm càng nguy ngập”, phụ mổ nhắc nhở, dù sao cũng là một bác sĩ, anh ta vẫn rất lo lắng cho Tử Hàm.

“260.000 tệ, cần nhiều tiền như vậy sao?”, Liễu Như Nguyệt đứng bên cạnh nhìn vào hóa đơn chi tiết, vô cùng kinh ngạc: “Chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Phụ mổ im lặng không nói gì, chuyện tiền nong anh ta không thể can thiệp.

“Anh Trần, xin chờ một lát, đừng nóng nảy, phẫu thuật quan trọng hơn, tiền lần trước anh trả cho tôi, tôi vẫn còn nguyên đây, hẳn là có thể giúp anh”, Liễu Như Nguyệt an ủi Trần Đức, chủ động yêu cầu giúp đỡ.

“Không cần, tôi có tiền”.

Trần Đức mở miệng, lần trước Lộ Tùng Minh tông phải Tử Hàm, phải bồi thường một triệu rưỡi, một triệu Hoàng Dương lấy đi, để lại cho anh 500.000.

“Hả?”, Liễu Như Nguyệt ngạc nhiên, phải biết rằng lần trước Trần Đức tìm cô vay 500.000, bây giờ tiền đâu ra mà nhiều vậy? Chẳng lẽ anh đi vay nặng lãi?

“Anh Trần, anh đừng làm gì trái pháp luật nha”.

“Yên tâm đi cô giáo Liễu, cô đừng lo, tiền của tôi là tiền sạch”, Trần Đức nói: “Đừng chậm trễ nữa, nhờ bác sĩ dẫn tôi đi nộp tiền”.

“Được”.

Phụ mổ mở miệng, dẫn Trần Đức đến quầy thu ngân, thấy Trần Đức quẹt thẻ, cuối cùng cũng yên tâm.

Lúc này tiền đã nộp, ca mổ có thể tiếp tục, trong lòng bác sĩ phụ mổ cuối cũng cũng thở phào, không cần lo lắng cho tính mạng cô bé kia nữa.

Trong lòng anh ta do dự không biết có nên nói sự thật cho Trần Đức hay không.

Khâu Kiệt làm như vậy thật sự hơi quá đáng, dù sao đây cũng không phải là ca mổ nhỏ, đang mổ đột nhiên ngừng lại, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến mạng sống của cô bé.

Vì sự ích kỷ của bản thân, giáo sư Khâu hoàn toàn không coi mạng người ra gì.

Thế nhưng nếu nói sự thật ra với Trần Đức, có thể anh ta sẽ mất việc.

Mà nếu không nói, lương tâm anh ta sẽ cắn rứt, nếu rủi cô bé xảy ra chuyện gì, chỉ e cả đời anh ta cũng không thể tha thứ cho mình.

Theo sau Trần Đức, bước chân phụ mổ trở nên nặng nề.

Phòng mổ đã ở trước mắt.

“Anh Trần…”, rốt cuộc, anh ta cũng không thể nhịn nữa.

Trần Đức dừng bước: “Có việc gì?”

“Có một việc, vốn là bí mật nội bộ của bệnh viện chúng tôi, nhưng tôi nghĩ… có lẽ anh nên biết”.

Do dự một hồi, phụ mổ mới hít sâu một hơi, quyết định nói ra sự thật, không giấu giếm điều gì, anh ta không muốn sống không thanh thản.

Nếu mất việc, cùng lắm thì tìm việc khác làm.

“Bác sĩ Hồ, anh nói đi”, Trần Đức nhìn thoáng qua bảng tên trước ngực người phụ mổ, anh ta tên là Hồ Dương

“Thật ra số tiền anh vừa nộp hoàn toàn không cần thiết…”

Hồ Dương nhanh chóng kể hết những chuyện xảy ra trong phòng mổ theo thứ tự: “Anh Trần, anh đừng tức giận, tôi buộc phải để anh nộp tiền là vì suy nghĩ cho an nguy của Tử Hàm, thời gian càng kéo dài, rủi ro sẽ càng cao”.

“Mà giáo sư Khâu lại chính là bác sĩ mổ bệnh bạch cầu có xác suất thành công cao nhất ở bệnh viện chúng tôi, trước khi ca mổ kết thúc, anh phải làm theo yêu cầu của hắn”.

Trần Đức sa sầm nét mặt, ánh mắt lóe lên từng tia dữ tợn.

Từ trên người anh, Hồ Dương cảm nhận được hơi lạnh kỳ lạ, không biết có phải ảo giác hay không, anh ta cảm thấy nhiệt độ bốn phía chung quanh bỗng dưng giảm xuống rất nhiều.

Khí thế tỏa ra khiến người khác khiếp sợ làm cho Hồ Dương không rét mà run…

Trong lòng Trần Đức lúc này chỉ có giận dữ, giận dữ cực điểm.

Trên đời này lại có người lấy tính mạng của Tử Hàm ra để đánh cược trả thù!

A a a….

A a a….

Trong lòng Trần Đức gào thét.

Thế nhưng biểu hiện bên ngoài của anh ngoài ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo thì không có thay đổi gì quá lớn.

Theo như lời Hồ Dương nói.

Ca mổ đã tiến hành được hơn một nửa, lúc này anh không thể không nghe theo Khâu Kiệt.

Cho dù lửa giận ngập trời, anh cũng phải nhẫn nhịn!

Bất kể ra sao, anh cũng muốn ca mổ hoàn thành tót đẹp.

Không thể không nói, Khâu Kiệt là một con cáo già, lúc này hắn mới giở quẻ trả thù, không ai thoát được, đều phải ngoan ngoãn làm theo.

Xem ra, chuyện như vậy hắn không chỉ làm một lần, mà là quen tay hay việc, kinh nghiệm đầy mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.