Trần Đức rơi vào trầm mặc.
Sự im lặng chết chóc.
Tử Hàm, Đàm Thu, Hạ Thiên Tuyết.
Ở một khía cạnh nào đó, ba người này, đại diện cho tình thân, tình bạn và tình yêu của anh.
Ý đồ giết người này, phải nói người đối diện thật sự rất thông minh, đã nắm rõ điểm yếu của Trần Đức, trong trò mèo vờn chuột này, anh thật sự không có sự lựa chọn nào khác, dù thế nào thì anh cũng phải tham gia.
“Có phải mày đang rất phẫn nộ, rất tức giận không? Ha ha!", điện thoại bên kia, người đàn ông ngạo nghễ nói: “Tao chính là thích nhìn bộ dạng lũ kiến hôi chúng mày ghét tao, nhưng lại không làm gì được tao cả”.
“Trần Bát Hoang, chẳng phải mày rất giỏi sao? Còn muốn hủy diệt nhà họ Hàn, ha ha... đến đây, để tao xem mày lợi hại đến mức nào, lấy gì để đối phó với nhà họ Hàn tao”.
“Ồ, nhân tiện, tốt nhất mày không nên gọi cảnh sát, kinh động đến lũ đó, có lẽ sẽ cứu được em gái và người yêu mày, nhưng mạng của anh em mày thì không chắc đã giữ được...”
“Trò chơi bây giờ bắt đầu, anh em mày, đợi mày ở đền Thiên Ẩn, Trần Bát Hoang, nhớ lấy tên của tao, tao tên là Hàn Thái, là khắc tinh của mày, là Hàn Thái sẽ chơi đùa mày trong lòng bàn tay”.
“Bíp!”
“Bíp!”
“Bíp!”
Trong ống nghe truyền đến tiếng cúp điện thoại, ánh mắt Trần Đức lúc này cực kỳ lãnh đạm, anh nín thở, không khí bỗng lạnh lẽo như hầm băng, cơn giận cùng cực từng cơn đánh mạnh vào lồng ngực của anh.
Người nhà họ Hàn.
Không ngờ rằng, người nhà họ Hàn lại thật sự ra tay từ những người xung quanh anh.
Được lắm.
Rất tốt.
Cực kì tốt.
Vài giây sau.
Trần Đức đi tới chỗ cất rượu, giống như uống nước lọc, từng ngụm từng ngụm lớn uống, sau đó thỏa mãn hít sâu mấy hơi mới dần bình tĩnh lại, anh lấy điện thoại, gọi cho Phì Tứ.
“Đại... đại, Hoang Gia!”, Phì Tứ nhấc máy ngay lập tức.
“Trong vòng một phút, bảo đàn em của anh chuẩn bị cho tôi một chiếc xe chờ ở dưới lầu”, Trần Đức lạnh lùng nói.
“Được, Hoang Gia, xảy ra chuyện gì sao?”
Bên kia điện thoại, Phì Tứ cảm thấy giọng điệu của Trần Đức có chút khác lạ, mặc dù đã cố gắng hết sức kìm nén nhưng vẫn có cảm giác lạnh như băng, khiến người nghe rùng mình.
“Không có gì, anh làm theo lời tôi là được”.
Không giải thích nhiều, Trần Đức cúp máy, không bảo Phì Tứ đưa người đi bảo vệ Tử Hàm hay Hạ Thiên Tuyết.
Hàn Thái kiêu ngạo như vậy, rất có thể xung quanh hắn còn có những võ giả như Hàn Công Quyết hoặc Chú Cung.
Nói cách khác, rất có khả năng bản thân Hàn Thái chính là một võ giả.
Đối diện với võ giả, đám người Phì Tứ căn bản không phải là đối thủ.
Rất nhanh, dưới lầu, một tên đàn em trong khu đã lái đến một chiếc BMW, hắn ra khỏi xe và chào hỏi khi nhìn thấy Trần Đức.
“Hoang Gia, đây là chiếc xe tốt nhất ở quanh đây”.
“Brừm...”
Tên này còn chưa kịp nói hết thì chiếc BMW đã lao ra ngoài, chỉ còn lại bụi mờ phía sau, tốc độ nhanh đến mức biến mất chỉ trong nháy mắt.
“Ực...”, tên đàn em nuốt nước miếng, đây... là thần đua xe sao?
Thân là một cựu quân nhân, xe, đương nhiên Trần Đức biết lái.
Vả lại, kĩ thuật lái xe của anh rất tốt, còn mạnh hơn một số tay đua chuyên nghiệp.
Ngoài ra, Trần Đức còn biết lái xe tăng, máy bay chiến đấu và các thiết bị chiến đấu cao cấp khác.
Đền Thiên Ẩn núi Thiên Mãnh, nơi này không quá khó tìm.
Từ nhà Trần Đức lái xe đến đền Thiên Ẩn phải mất nửa giờ đúng như Hàn Thái đã nói!
Để đến được đền Thiên Ẩn trong vòng 15 phút, vận tốc của oto phải đạt ít nhất 80km/h.
Hàn Thái tính thời gian rất chuẩn, với tốc độ bình quân như vậy, từ nhà anh đến đền Thiên Ẩn gần như không thể nhanh hơn được.
“Hàn Thái, vận tốc 80km, thật sự là cực hạn của người thường, nhưng đó không phải là của tao”.
“Brừm!”
“Brừm!”
Chân ga đạp hết mức, trên bảng điều khiển của xe BMW, tốc độ đã tăng từ 40km lên đến 50, sau đó là 80... 100... 150... 200km.
Trong 20 giây, Trần Đức đã ở trong khu vực nội thành, trực tiếp tăng tốc độ lên đến 200km, tốc độ này khi chạy trên đường cao tốc rộng và thẳng đã đủ nhanh rồi.
Mà đây lại là trong nội thành.
Người đi đường chết lặng, một chiếc BMW lao nhanh đến mức chỉ trong nháy máy đã không thấy đâu rồi.
“Fuck, đó là đang đua xe sao?”
“Này, muốn chết à?”
“Nhanh nhìn đi, chiếc xe kia nhanh quá”.
“Không tốt, sẽ gặp tai nạn mất, phía trước có hai chiếc xe đang chắn ngang đường, căn bản không thể vượt qua được, với tốc độ này, không phanh kịp mất!”
“Qua... qua... qua rồi kìa!”
“...”
Chiếc xe băng qua thành phố đông đúc, tiếng bàn tán xôn xao vang lên, đúng lúc mọi người đang kinh ngạc về tốc độ và kĩ thuật thì bất ngờ có hai chiếc oto chặn ở phía trước. Cứ tưởng rằng một vụ tai nạn sắp xảy ra thì chiếc BMW đột nhiên nghiêng sang một bên
Đúng vậy, là nghiêng sang một bên.
Toàn bộ phần xe bên trái, ngay lúc sắp va vào hai chiếc oto kia, đột nhiên chồm lên cao, hai bánh xe cọ xát với mặt đất, từ từ lao qua giữa hai chiếc xe kia.
Mà hai chiếc xe kia không hề bị hư hại gì.
Một cú né hoàn hảo.
“Rầm!”
Sau khi lao qua hai chiếc oto, BMW lại tiếp đất bằng cả bốn bánh và biến mất trong tích tắc.
“Con mẹ nó, giỏi thật sự!”
“Cao thủ, đúng là cao thủ, tuyệt đối là cao thủ!”
“Sợ vãi tè...”
Người đi đường sững sờ kinh ngạc, hai chiếc oto bị lướt qua sợ tới mức toát mồ hôi hột, chân run cầm cập.
Họ lái xe đã nhiều năm, chưa bao giờ thấy cái gì đó thần kì đến vậy.
Núi Thiết Mãnh.
Đường quanh co, nhiều khúc cua liên tiếp tới 180 độ.
Lên đến con đường núi này, Trần Đức hoàn toàn không có ý giảm tốc độ.
Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ.
Nhanh!
Nhanh hơn nữa!
Thời gian 15 phút, anh phải rút ngắn xuống còn 2/3, chỉ bằng cách này anh mới có cơ hội ngăn cản Hàn Thái trước khi hắn ta ra tay với người tiếp theo.
Đường núi Thiết Mãnh thật sự quá quanh co, mấy lần suýt nữa thì Trần Đức lao ra khỏi vách núi, vô cùng nguy hiểm.
Cuối cùng.