Bát Gia Tái Thế

Chương 81: Chương 81: Trói




Ra khỏi phòng học, Trần Đức vội vàng đi đến văn phòng của Hoàng Tố Tố.

“Cô giáo xinh đẹp, cô tìm em có chuyện gì vậy ạ?”, Trần Đức hỏi.

"Em vừa mới chuyển đến, rất nhiều môn học đều không theo kịp. Hai ngày nay cô đã ghi chép cho em một số kiến thức", Hoàng Tố Tố lấy hai quyển sổ ghi chép ra: "Cầm về xem cho kỹ, học tốt môn tiếng Anh sẽ rất có lợi cho em trong tương lai".

Trần Đức ngớ người, anh còn tưởng có chuyện gì.

Dăm ba cái thứ tiếng Anh này, mười mấy tuổi anh đã biết hết rồi.

Hơn nữa, không chỉ mỗi tiếng Anh mà anh còn thông thạo ngôn ngữ của hơn mười quốc gia lớn nhỏ, thậm chí anh còn có thể nói được một số tiếng địa phương của một vài quốc gia.

Có điều, vì Hoàng Tố Tố có ý tốt nên anh cũng không nói gì mà cầm lấy cuốn sổ: "Cảm ơn cô giáo xinh đẹp ạ".

"Không có gì, về xem cho kỹ nhé".

Trần Đức nhận lấy cuốn sổ, đang chuẩn bị rời đi.

Anh định đi thì có tiếng gõ cửa bên ngoài văn phòng.

Quay đầu lại, liền thấy ở cửa xuất hiện một người đàn ông, khoảng chừng ba mươi tuổi, thân hình khá cường tráng.

Hơn nữa, còn là một người đàn ông ngoại quốc, mái tóc vàng và đôi mắt xanh, tuy không còn trẻ nhưng lại có sức hút của một người đàn ông trưởng thành.

“Chào, Rose”, người đàn ông ngoại quốc nói tiếng Hoa rất thạo: “Đã lâu không gặp!”

Nhìn thấy hắn, sắc mặt Hoàng Tố Tố hơi thay đổi, trông có vẻ không vui cho lắm.

“Thưa cô, đây là?”, Trần Đức hỏi.

“Bạn của cô”, Hoàng Tố Tố gượng cười: “Trần Đức, xong việc rồi, em về lớp trước đi”.

"Vâng".

Trần Đức mỉm cười, quay người rời đi.

Khi đi ngang qua người đàn ông ngoại quốc, mũi của Trần Đức khẽ nhúc nhích, anh không khỏi cau mày.

Mùi máu.

Anh thực sự ngửi thấy mùi máu tanh từ trên người đàn ông ngoại quốc này.

"Lai lịch của người này là gì...", Trần Đức quay đầu nhìn lại.

Người đàn ông này, chắc chắn không tầm thường.

Từ người đàn ông ngoại quốc, Trần Đức không chỉ ngửi thấy mùi máu, mà trực giác nhạy bén còn nói cho anh biết người đàn ông đó không hề đơn giản.

Anh lo lắng sẽ xảy ra chuyện nên cố ý dừng lại ở cửa.

Có điều, trong văn phòng không hề có động tĩnh gì cả, thậm chí còn không nghe thấy âm thanh nói chuyện nào cả.

Trần Đức vẫn còn hơi lo lắng, hai mắt anh khẽ nheo lại, rất nhanh, bức tường trước mặt dần dần trở nên trong suốt.

Sau đó, biến mất hoàn toàn.

Có lẽ lực nhìn xuyên thấu có thể xuyên qua bức tường, lần này thứ anh nhìn thấy không phải là hai bộ xương, mà là hai người hoàn chỉnh.

Bên trong rất bình tĩnh, không có chuyện gì xảy ra, Hoàng Tố Tố đang ngồi trên ghế bên bàn làm việc, có vẻ như hai người đang nói chuyện gì đó.

Trông dáng vẻ của người đàn ông ngoại quốc hay Hoàng Tố Tố thì dường như đều không mấy vui vẻ.

Vì không có chuyện gì xảy ra cả nên Trần Đức đã rời đi, Tống Ngữ Yên vẫn đang ở trong phòng học, anh không thể rời đi quá lâu.

“Rose, chuyện này cô làm là thích hợp nhất”, trong văn phòng, người đàn ông ngoại quốc nói tiếng Anh cực kỳ chuẩn: “Nếu cô không làm, bên trên sẽ không bỏ qua cho cô đâu”.

Hoàng Tố Tố tựa như biến thành một người khác, cô ngồi thẳng lưng, ánh mắt sắc bén, toàn thân thi thoảng toát ra sát khí, hoàn toàn khác với cô giáo hiền lành, nói tiếng Anh lưu loát:

"Bọ Cạp, tôi nói lại lần nữa, sau khi thực hiện xong nhiệm vụ lần đó, tôi đã rời khỏi Gai Độc rồi".

“Nhưng Độc Vương không đồng ý”, Bọ Cạp nói: “Là cô tự ý rời khỏi căn cứ, cô nghĩ Độc Vương không biết cô đang dạy học ở ngôi trường này sao?”

"Không phải ông ấy không tìm được cô, chỉ là muốn để cô sống yên ổn một khoảng thời gian, bây giờ Độc Vương cần cô".

“Trở về nói với ông ta, tôi đã rửa tay gác kiếm rồi, chuyện giết người đừng tìm tôi nữa”, sắc mặt Hoàng Tố Tố u ám, bá khí nói: “Nếu muốn trả thù tôi, cứ việc đến đây, Rose tôi chấp hết!"

“Được, nếu đã như vậy thì tôi sẽ chuyển lời của cô đến Độc Vương”, người đàn ông ngoại quốc được gọi là Bọ Cạp vô cùng tức giận, đóng sầm cửa bỏ đi.

Bên trong lớp học.

Đàm Thu hạ gục một tên, đứng ở trước mặt Tống Ngữ Yên, trong chốc lát cũng không có người nào dám tiến lên gây chuyện.

“Đàm Thu, xin cậu đấy, thả tôi ra được không?”, Tống Ngữ Yên chớp chớp đôi mắt to tròn, tinh quái cầu xin Đàm Thu.

Đàm Thu vờ như không nghe thấy.

Trái tim của những nam sinh đang đứng vây xung quanh gần như tan chảy.

Cuối cùng, có hai nam sinh không kìm được, sau một hồi thảo luận, bọn họ cùng nhau đứng lên.

"Này nhóc, tốt nhất là mày nên tránh ra".

"Đàm Thu, nếu mày không buông Tống Ngữ Yên ra, đừng trách bọn tao không khách sáo".

Hai người cùng nhau đi về phía Đàm Thu, đe dọa: "Mặc dù mày rất lợi hại, nhưng không hẳn là đối thủ của hai bọn tao, tao khuyên mày đừng huênh hoang như vậy".

“Ồ, bọn mày lên thử xem?”, Đàm Thu túm lấy chiếc ghế dài bên cạnh, đột nhiên tiến lên một bước.

Hai nam sinh kia tưởng cậu ấy định làm gì đó nên bất giác lùi lại hai bước, nhưng Đàm Thu lại không hề làm gì cả.

“Đánh hắn!”, hai người đưa mắt nhìn nhau, chuẩn bị ra tay.

“Chậc, nhìn không ra đấy, thằng nhóc này cũng có khí phách phết nhỉ, không phải ai cũng nói hắn là đồ ăn hại sao?”, ngay khi cả hai đang chuẩn bị hành động, một giọng nói giễu cợt đột nhiên vang lên.

Giọng nói này lập tức khiến tất cả mọi người đều phải quay đầu nhìn về hướng đó.

Khi nhìn thấy dung mạo của người đang đến, ai nấy cũng đều sững sờ.

Rất nhanh ngay sau đó, một loạt âm thanh kinh ngạc vang lên.

"Trương Tử Đằng!"

"Là Trương Tử Đằng, anh ấy đến trường rồi!"

"Wow, đẹp trai quá!"

Bên ngoài phòng học, có một đám người đang đi về phía này, trong đó có một người giống như chúng tinh phủng nguyệt đi ở giữa, cao một mét tám, tóc nhuộm vàng, khuôn mặt tuấn tú sáng sủa.

Phía trước gã có hai người mở đường, phía sau cũng có một đám người hộ tống đi theo.

Dĩ nhiên, bọn họ đều là vệ sĩ do bố gã sắp xếp, đều trạc tuổi gã, nhưng tất cả đều là con nhà võ.

Ngay khi vừa xuất hiện, người này đã lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Ngay cả ánh mắt của Tống Ngữ Yên cũng đầy vẻ ngạc nhiên.

Sau khi nhìn thấy Trương Tử Đằng, hai nam sinh định tấn công Đàm Thu nhanh chóng rút lui.

Bọn họ biết…

Kể từ giờ phút này, không đến lượt bọn họ lo chuyện này.

Trương Tử Đằng khí thế mạnh mẽ, lúc này đây, gã giống như nhân vật chính, từng bước từng bước đi về phía Đàm Thu.

"Tránh ra".

Hai vệ sĩ đi trước thô bạo đẩy người trước mặt ra, dọn đường cho Trương Tử Đằng.

Đám đông thấy vậy, đều lần lượt tự động tránh sang một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.